Chương 17: Nằm Vùng Ma Giới – Năm Thứ Nhất

◎ Thích Chi Chi. ◎

Đô Diêu Chi vẫn nhớ rõ khu vườn quỷ dị nhưng mỹ lệ trên ngọn Lam Sơn ấy.

Dây leo quấn quanh, những cành hoa rực rỡ khoe sắc. Những cánh hoa mỏng manh, xếp tầng tầng lớp lớp, run rẩy dưới làn sương đêm trong suốt.

Loài rắn độc trong vườn đặc biệt yêu thích loài hoa này. Khi hoa nở, hương thơm kỳ lạ tỏa ra, thu hút tất cả rắn trong khu vườn. Chúng quấn lấy thân cây, thè lưỡi, li3m láp và hấp thụ linh khí ẩn sâu trong nhụy h0a.

Những con rắn tuyết trắng, từng con một, bò lên dây hoa. Khắp khu vườn, rắn cuộn tròn trên những bông hoa lớn, dù hoa có rực rỡ và to lớn đến đâu, vẫn bị sức nặng đ è xuống, cành hoa cong oằn, phát ra tiếng r3n rỉ như không thể chịu nổi.

Ánh trăng bạc chiếu xuống thung lũng, khiến cả khung cảnh như chìm trong một hồ nước ảo mộng. Gió khẽ lướt qua, làm hoa lá lay động, tạo nên những thanh âm rì rào. Đom đóm màu xanh lam lập lòe, phát ra những tiếng ngân vang mơ hồ, như một khúc ca vừa bi thương vừa hân hoan.

Những cánh hoa hồng nhạt run lên dưới đầu lưỡi của rắn độc. Bầy rắn tranh giành nhau, quấn lấy nhau, điên cuồng gặm nuốt từng cánh hoa. Răng nanh lướt qua cánh hoa mềm mại, đâm xuyên nó, xé nát nó, rồi nuốt trọn.

Dưới cơn mưa như trút nước, những bông hoa không có lấy một cơ hội phản kháng, chỉ có thể run rẩy, mặc cho bầy rắn nuốt chửng.

Hoa nở chưa được bao lâu đã bị lũ rắn cắn phá, ăn sạch không sót lại gì. Ngay cả những cánh hoa tàn rơi xuống cũng không được buông tha.

Đô Diêu Chi khẽ thở dài:

"Thật đáng thương… Như thể số phận của chúng sinh ra chỉ để bị ăn mất vậy."

Lan Đình Yếm nhẹ nhàng đuổi lũ rắn đi, dùng ngón tay thon dài vạch lớp cỏ dại, để lộ ra phần rễ cây còn sót lại sau khi hoa bị tàn phá. Trên những chiếc lá gần đó vẫn vương lại những chiếc vảy rắn rơi xuống.

Điều kỳ lạ là những chiếc vảy ấy nhanh chóng hòa vào rễ cây, khiến chúng hấp thụ dinh dưỡng và mọc ra những chồi non mới. Chẳng bao lâu sau, bông hoa lại đâm chồi, vươn mình, nở rộ một lần nữa.

Trong quá trình này, hương hoa thu hút những con côn trùng khác, rồi bầy rắn lại tìm đến để săn mồi, bảo vệ cây hoa khỏi sâu bọ, giúp nó tiếp tục sinh trưởng…

Không chỉ vậy, rắn còn mang theo hạt giống của loài hoa này, gieo chúng đến những vùng đất xa hơn, khiến chúng bén rễ và nảy mầm ở những nơi mới.

Lan Đình Yếm nhẹ giọng nói:

"Loài hoa này lớn rất nhanh. Trong mùa nở rộ của nó, suốt cả đêm, dù bị ăn đi bao nhiêu lần, nó vẫn hồi sinh hết lần này đến lần khác."

Hoa và rắn – bản chất tồn tại là vì nhau.

Trong thế giới tự nhiên, sinh và diệt luôn đan xen, hòa quyện không thể tách rời.

Nhưng tại sao ngay lúc này, ta lại nghĩ về những bông hoa và bầy rắn ấy?

Vì sao lại tự hỏi hoa bị ăn đi như thế nào, từng lớp từng lớp, từ ngoài vào trong…?

Trong màn đêm tĩnh lặng, nàng vẫn nhớ rõ cảnh tượng trước mắt. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả khu vườn đã ngập tràn những bông hoa nở rộ. Một số nụ hoa trưởng thành nhanh hơn, thậm chí kết thành những quả nhỏ.

Lúc mới mọc, quả có màu hồng nhạt giống như cánh hoa. Khi chín dần, sắc hồng trở nên đậm hơn, lớp vỏ cũng mềm mại hơn. Khi đạt đến độ chín hoàn toàn, bề mặt quả rỉ ra những giọt nước hồng nhạt, ngọt ngào như chính phần nước trái cây bên trong tràn ra.

Điều kỳ lạ là loại quả này con người ăn vào không sao, nhưng rắn ăn phải lại say.

Những con rắn tuyết trắng quấn quanh hoa, quấn quanh quả, cử động ngày càng chậm chạp, cuối cùng lười biếng nằm phục xuống, bất động.

"Nàng xem… Nở hoa không phải để bị ăn mất," Lan Đình Yếm khàn giọng nói, mà là… để kết quả.

Hương thơm ngào ngạt của hoa và quả lan tỏa khắp khu vườn, quyện chặt lấy những thân rắn đang uể oải phủ phục.

Đó là một mùi hương kỳ lạ… ẩm ướt, nồng nàn, thoảng chút mê hoặc. Ngửi lâu, nó khiến người ta có cảm giác như đang trôi nổi trên một đại dương xa xôi nào đó, hay lạc vào một khu vườn hoang phế bị thời gian bỏ quên, nơi cỏ dại lan tràn, hoa hồng nở rộ thành từng mảng lớn.

Cả cơ thể như tan vào không gian, nhẹ bẫng, bồng bềnh như nổi trên mặt nước, quá thoải mái đến mức rã rời, quá thỏa mãn đến mức lại sinh ra một nỗi cô độc kỳ lạ.

Chỉ khi ôm chặt lấy thứ gì đó… mới có thể xua tan cảm giác cô độc ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!