◎
"Chi Chi nói, nàng đau." ◎
Một thanh đao lạnh lẽo kề sát cổ Đô Diêu Chi. Nam nhân phía sau giữ chặt tay nàng, vặn mạnh ra sau lưng, giọng trầm lạnh: Đừng nhúc nhích.
Mười phút trước, Đô Diêu Chi đuổi theo Vân Hoài Thanh, khẽ gọi một tiếng: Tiên quân.
Nhìn thấy nàng, Vân Hoài Thanh thoáng kinh ngạc:
"Ngươi vẫn còn ở Tinh Lam Thành sao?"
"Tiên quân chưa tới, ta sao có thể rời đi? Trong thành còn hàng chục vạn dân, nếu tiên quân đã hứa sẽ đến, ta cũng muốn tận dụng khả năng của mình để cứu họ." Đô Diêu Chi nói.
Ánh mắt Vân Hoài Thanh hơi lay động.
Đô Diêu Chi lập tức trình bày suy nghĩ của mình.
Sau một lúc suy tư, Vân Hoài Thanh lấy ra một khối ngọc bội, bên cạnh có đính một chiếc lục lạc nhỏ: "Đây là Tử Mẫu Linh, trong đó lục lạc là Tử Linh. Ngày thường nó sẽ không phát ra âm thanh, chỉ khi Mẫu Linh bị lay động mới vang lên—bất kể ngươi ở chân trời góc bể.
Nếu nó vang một tiếng, có nghĩa là ta đã nhận được tin tức ngươi gửi. Nếu vang ba tiếng, có nghĩa là ta đã hành động dựa theo tin tức đó. Nếu vang năm tiếng, nghĩa là hành động đã thành công.
Thế nào?Đô Diêu Chi đáp:Được!
"Vân Hoài Thanh trầm giọng:"Ma quân vẫn còn trong thành, tiên môn đã lập trận biên, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện. Nếu ngươi bại lộ, sẽ rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Mau quay về đi!
"Đô Diêu Chi gật đầu, vừa xoay người rời đi, bỗng nghe thấy giọng nói của Vân Hoài Thanh gọi lại:"Diêu Chi.
"Vị tiên quân khoác y bạch thanh nhã, tóc vấn cao, bội kiếm Tru Tà bên hông, ánh mắt trầm ổn:"Ngươi làm rất tốt. Ma quân hành sự táng tận lương tâm, chuyện ở Tinh Lam Thành, chúng ta đã báo cáo lên Hình Phạt Tư. Không bao lâu nữa, Hình Phạt Tư sẽ ra tay, tru diệt tà ma, phá hủy Ma Giới.
Đến lúc đó, ta và Kinh Dung sẽ công bố thân phận của ngươi, giúp ngươi rửa sạch nỗi oan.
"Đô Diêu Chi nắm chặt lục lạc trong tay, nở nụ cười rạng rỡ:"Tốt! Có tiên quân nói vậy, ta yên tâm rồi!"
Sau đó, hai người chia tay, mỗi người đi một hướng khác nhau.
Đô Diêu Chi chạy về phía Lan Đình Yếm, băng qua con hẻm nhỏ thì bất ngờ bị tập kích.
Kẻ ra tay có tu vi cao hơn nàng rất nhiều!
Nàng còn chưa kịp uống đan dược tăng cường thực lực, đã nhanh chóng bị khống chế.
Lưỡi đao lạnh như băng kề sát yết hầu, nam nhân trầm giọng: Theo ta đi.
Đô Diêu Chi lập tức nhận ra hắn.
Chính là nam tử áo xám hôm đó theo Ma quân Trọng Tửu đến khách đi3m! Khi nàng nghe lén, đã nghe Trọng Tửu gọi hắn là Cố Triều Phong—kẻ từng bị giam cùng nàng trong U Lao Tội Tiên, tu vi đã đạt đến Chân Tiên nhất cảnh.
Chỉ cần nàng tìm được cơ hội nuốt Long Bàn Đan, thực lực có thể tăng lên bảy cảnh. Khi đó, thoát khỏi tay hắn cũng không phải chuyện khó.
Vì thế, Đô Diêu Chi giả vờ ngoan ngoãn phối hợp, hy vọng có thể khiến hắn lơi lỏng cảnh giác. Đồng thời, trong lòng nàng nhanh chóng suy đoán: Rốt cuộc là ai phái hắn tới? Mục đích là gì?
Cố Triều Phong áp giải nàng băng qua phố lớn hẻm nhỏ, cuối cùng đi đến một khu vực dân cư thưa thớt bên bờ sông. Xung quanh tối đen như mực, mặt đất lầy lội, nhưng ngay giữa khung cảnh tiêu điều ấy, một con thuyền hoa lệ lại lặng lẽ neo đậu.
Hắn đẩy nàng lên thuyền.
Tay áo khẽ động, một đạo linh khí bay ra, chém đứt dây thừng. Thuyền hoa lập tức trôi theo dòng nước, lặng lẽ rời bến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!