*Tháng 7 năm 1345· giữa mùa hè · ngàyMarco bị đưa đến dinh thự Edmond.
Anh ta bị quấn trong một chiếc chiếu rách nát, máu khô cạn đã thấm đẫm chiếu.
Anh bị trói tại quảng trường và bị đánh công khai năm mươi roi.
Những người hầu loài người trong dinh thự đã giúp chuyển Marco xuống căn phòng dưới tầng hầm – máu của con người có thể kích động cơn thèm khát đã bị kiềm chế lâu ngày của các huyết tộc.
Bà Souffle đã đưa cho Marco một ly nhỏ máu của chính mình.
Tình trạng của Lydia rất tệ, nỗi buồn và lo lắng quá mức khiến cô không còn sữa cho con, đứa trẻ chưa đủ tháng khóc ngằn ngặt đến xé lòng.
Nguyên Khánh cho phép Livia ở lại bên cạnh em gái mình, còn cô thì ở một mình trong phòng, đọc những cuốn sách lấy từ thư phòng của Heine.
Thành Florence dường như trở lại giống như khi cô mới đến, nhưng Nguyên Khánh biết, mọi thứ đang âm thầm lên men.
Nguyên Khánh gấp cuốn Hài Kịch lại, trong đầu bất giác vang lên lời tiên tri của Kim trước khi rời đi.
"Đất liền và biển cả, công nhân và loài chuột, âm mưu và cái chết."
Sáu từ tưởng chừng như không liên quan đến nhau.
Nguyên Khánh nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng không một manh mối nào.
Cô bị mắc kẹt trong ngôi nhà lớn này, hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài.
Và đây chỉ mới là khởi đầu.
Trong vài năm trước đây, dù cô ít khi rời khỏi dinh thự Edmond, nhưng ít nhất mỗi ngày còn có các khóa học, có một chút thay đổi.
Do cuộc nổi dậy của những người công nhân chải len, Marco bị bắt, Heine đã đón Lydia và những người khác vào dinh thự Edmond để bảo vệ họ, việc giảng dạy khả năng huyết tộc của Aaron tạm thời dừng lại.
Bà Souffle cũng vì tình cảnh của Lydia mà trở nên suy sụp, nên các khóa học nấu ăn cũng tạm hoãn.
Nguyên Khánh chỉ có thể ở lại trong phòng của mình, dựa vào những cuốn sách mà Heine thu thập để giết thời gian.
Nhưng cô chẳng thể đọc nổi một chữ nào.
Nguyên Khánh bước đến bên cửa sổ, ép mình vào góc tường, lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Cô muốn ra ngoài.
Khi đã quyết định, không gì có thể ngăn cản được khát khao với thế giới bên ngoài. Nguyên Khánh nhẹ nhàng vén rèm len lên, một tia sáng rò rỉ qua khe hở mang theo mùi vị của hoàng hôn.
Nguyên Khánh cúi người, tham lam hít thở mùi của ánh nắng, cô cố vươn tay ra.
Khi sắp chạm vào tia sáng đó, một bàn tay to đột ngột xuất hiện kẹp chặt cổ tay Nguyên Khánh.
Em chán sống rồi à?
Nguyên Khánh bị nắm cổ tay kéo lên nên buộc phải ngẩng đầu.
Trước mắt cô là gương mặt tinh tế của Heine.
Cô ngẩn người một lúc, thăm dò gọi: Kim?
Hửm? Kim giơ tay kéo lại góc rèm mà Nguyên Khánh đang giữ, che kín tia sáng lọt vào bóng tối.
"Sao anh... không phải đã nói tạm thời không ra được sao?" Nguyên Khánh nhìn ra rèm cửa, lúc này bên ngoài sắp tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!