* Đầu mùa đông · tháng 11 năm 1337 · đêmHeine mời không nhiều người, nhưng ai cũng là những nhân vật có tiếng tăm ở Florence. Mùa đông ở Florence tuy không lạnh lẽo nhưng có mưa dầm, Nguyên Khánh mặc một chiếc váy dài tay, làn da trắng ngần của cô hơi ửng hồng ở ngực.
Bà Souffle đã vào bếp theo dõi món ăn, chỉ còn lại Livia bên cạnh Nguyên Khánh. Nguyên Khánh nhìn quanh, thấy không có khách mới đến, cô thở ra một hơi khói trắng, chà xát cánh tay và nhảy nhót một chút.
Lạnh quá, lúc đầu đứng không cảm thấy nhưng lâu một chút thì thấy lạnh thấu xương.
Vào trong đi. Heine quay đầu nói với cô,
"Khách quan trọng đã đến hết rồi."
Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn anh.
"Ngài không lạnh sao?"
Heine lắc đầu:
"Ta không nhạy cảm với nhiệt độ."
Trong mắt anh, mũi Nguyên Khánh đỏ bừng, khóe mắt và tai cũng ửng hồng. Cô có thể cảm nhận được cái lạnh, đó là vì phần người trong cơ thể cô vẫn chưa tan biến.
Từ khi Iris tỉnh dậy đến giờ đã bốn tháng, cô vẫn giữ được dáng vẻ như một đứa trẻ sơ sinh không hề thay đổi. Heine tháo chiếc áo choàng của mình khoác lên vai Nguyên Khánh.
"Trở về nghỉ một chút, uống một tách trà nóng cho ấm người." Anh cúi đầu thắt lại áo choàng cho cô.
"Khi khiêu vũ bắt đầu, sẽ có người gọi cô."
Khiêu vũ? Iris kêu lên,
"Trưởng thân, tôi nhảy rất tệ."
Ta biết.
Heine đã nghe giáo viên dạy nhảy của Nguyên Khánh nói mặc dù dẻo dai, nhưng trong việc học nhảy, cô thực sự thiếu một chút năng khiếu.
Tôi sẽ mất mặt.
Nguyên Khánh lo lắng, mỗi lần học nhảy đều được sắp xếp trước giờ học ngôn ngữ của Heine, cô sợ tiêu tốn quá nhiều sức lực dẫn đến buồn ngủ trong giờ học ngôn ngữ nên chỉ làm qua loa cho xong. Không ngờ khi cần dùng đến lại phải nhảy trước mặt nhiều người như vậy.
Cô sẽ làm Heine mất mặt.
Không sao. Heine bình thản nói,
"Bạn nhảy của cô là ta. Đến lúc đó, chỉ cần theo ta là được, không cần lo lắng."
Nguyên Khánh vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng vì Heine đã nói theo anh thì không cần lo lắng, cô cũng không có lý do gì để lo lắng. Cô tin tưởng vào Heine mà quay trở lại phòng.
Lửa trong lò sưởi mang đến cho cô hơi ấm.
Khi Livia bưng trà nóng vào, Nguyên Khánh đang ngồi trên ghế bên lò sưởi, cô tháo giày, cũng đang kéo váy lên sưởi ấm.
"Chân tôi lạnh cứng rồi."
Nguyên Khánh cười ngượng.
Livia rót cho cô một tách trà nóng, bản thân thì quỳ bên cạnh, đưa tay xoa bóp bắp chân.
"Xoa bóp như vậy sẽ giúp máu lưu thông, ấm lên nhanh hơn." Cô ấy giải thích.
"Váy bà Souffle chọn quá phô trương." Nguyên Khánh nhìn vào váy có phần chân váy quá lớn,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!