Chương 14: Vị khách không mời (1)

*Tháng 7 năm 1337 · giữa mùa hè · đêm

Khi màn đêm buông xuống, Nguyên Khánh bò ra từ quan tài của mình, đầu óc choáng váng, như thể vừa trải qua một giấc mơ kéo dài suốt cả đêm.

Cô vịn vào quan tài bước ra, lại nghe thấy tiếng gọi khẽ khàng.

A Khánh, A Khánh.

Động tác của Nguyên Khánh dừng lại một chút, ánh mắt cô dừng trên chiếc quan tài rồi đưa tay chạm vào bức phù điêu trên đó.

Trong đầu cô hiện lên một hình bóng ẩn mình trong làn sương đen.

"A Khánh, ta mới là trưởng thân của nàng."

Cô giật mạnh tay lại, vẻ mặt hoảng sợ. Sau đó, Nguyên Khánh nghe thấy tiếng gọi của bà Souffle.

"Tiểu thư Iris, cô đã tỉnh chưa?"Bữa sángsắp bắt đầu rồi.

Tỉnh rồi. Nguyên Khánh vội vàng rút tay lại, chỉnh lại váy ngủ và tóc, tay đặt lên ngực và hít thở sâu vài lần để bình tĩnh lại.

Cô quay đầu lại nhìn vào gương.

Gương mặt trong gương hơi nhợt nhạt, Nguyên Khánh đưa tay xoa má mình, ấn mạnh vài lần để làm ửng đôi má, trông đỡ mệt mỏi hơn.

Thở ra một hơi dài, Nguyên Khánh mới trầm giọng, lên tiếng: Vào đi.

Bà Souffle mở cửa phòng, theo sau bà là cô gái Livia trong trang phục người hầu.

Công việc của Livia tại nhà máy len tạm thời đã kết thúc, hàng hóa đã được giao thành công. Ban ngày Livia thu xếp mọi thứ ổn thỏa, rồi đến báo cáo tại dinh thự Edmond.

Bà Souffle rất thích những người hầu làm việc nhanh nhẹn, sau khi giới thiệu ngắn gọn những điều cần chú ý trong dinh thự, bà cẩn thận tiết lộ cho Livia biết thân phận thật sự của gia đình Edmond.

Livia ngạc nhiên trong chốc lát, nhưng nhanh chóng chấp nhận thông tin này.

Cô cũng từng thắc mắc tại sao quen biết bà Souffle nhiều năm mà bà không hề thay đổi chút nào. Giờ đây, Livia cúi đầu, chăm chú nhìn xuống sàn, trước khi có lệnh của Nguyên Khánh, cô không dám nhúc nhích.

Cô cũng biết, vị tiểu thư trẻ đẹp trước mặt mình, cũng là một huyết tộc.

"Tiểu thư, Livia đã đến." Bà Souffle tiến lại gần, hạ giọng nói:

"Tôi đã nói với cô ấy về sự đặc biệt của dinh thự Edmond."

Đã biết hết rồi?

Vâng.

Ánh mắt Nguyên Khánh dừng lại trên người Livia: Được, tôi biết rồi.

Livia. Cô gọi tên người hầu.

Cô gái tóc đỏ mắt xanh tiến lên một bước: Tiểu thư Iris.

Không sợ sao? Nguyên Khánh hỏi.

Sợ. Livia đáp ngay lập tức.

"Vậy còn muốn ở lại không?"

"Sợ nghèo hơn, sợ gia đình tan vỡ." Livia trả lời,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!