*Tháng 7 năm 1337· giữa mùa hè· ngày và đêmIris. Heine nhìn khuôn mặt của Nguyên Khánh dính máu, nhíu mày khó chịu:
"Lau sạch người của cô đi."
Nguyên Khánh chu môi, bất mãn nói:
"Em tên là Nguyên Khánh, Nguyên Khánh!"
Nghe lời.
Vì mối liên kết giữa huyết duệ và trưởng thân, dù không hài lòng, Nguyên Khánh chỉ có thể bày tỏ sự không bằng lòng qua nét mặt. Cô nhìn quanh, không thấy gì để lau sạch người, liền theo bản năng giơ tay lên, định dùng ống tay áo lau mặt.
Đừng dùng tay áo.
Heine nhìn thấu ý định của cô.
Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen lấp lánh tia tinh quái: Ồ.
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Heine, cô từ từ thè lưỡi, nhẹ nhàng liếm khóe môi, nuốt dần lượng máu còn sót lại vào bụng.
Heine lùi lại một bước, anh cảm nhận được một sự kêu gọi xuất phát từ phần thuộc về anh bên trong cơ thể Iris.
Lúc này, máu của anh đang chảy trong cơ thể cô gái trẻ trước mặt, đi qua tim cô, được vận chuyển khắp cơ thể.
Đừng nói đến huyết tộc với khứu giác nhạy bén, ngay cả một người bình thường có chiếc mũi thính cũng có thể ngửi thấy mùi giống nhau từ cả hai.
Heine choáng váng, từ sâu trong linh hồn, có gì đó đang cựa quậy.
Anh hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc đang trào dâng.
Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn anh, nhưng không nhận ra sự khác thường của anh. Sau khi ăn no, cô cảm thấy buồn ngủ. Cô gái dụi mắt, ngáp một cái rồi cứ thế nằm xuống thảm mà ngủ.
Nguyên Khánh đã ngủ.
Đối với cô, trong máu của trưởng thân chứa năng lượng mạnh mẽ, cô cần thời gian để tiêu hao nó.
Heine trấn tĩnh một chút, tiến tới vài bước, cúi xuống bế cô lên và đặt vào quan tài.
Trên khuôn mặt cô vẫn còn dính vết máu khô, là nơi lưỡi không với tới được. Heine bật cười bất lực, lấy ra một chiếc khăn tay, cúi người lau sạch vết máu và dấu nước miếng trên mặt cô.
Khi đứng dậy, mắt anh bỗng tối sầm, suýt chút nữa ngã quỵ. Anh vịn lấy nắp quan tài, nơi mà trận pháp bảo vệ do Kim để lại phát ra ánh sáng đỏ thẫm khi anh chạm vào.
Heine nhìn thoáng qua rồi rời mắt đi.
Anh đứng dậy, đôi môi trông tái nhợt hơn.
Đối với con người, lượng máu anh vừa mất đủ để gây tử vong. Một huyết tộc thông thường nếu mất quá nhiều máu cũng phải nhanh chóng bổ sung, nếu không sẽ ngã quỵ và nhanh chóng thối rữa. Anh vẫn đứng được là vì bản thân anh đủ mạnh mẽ.
Ngay lúc đó, Souffle bước vào với món ăn đã chuẩn bị sẵn.
Trước đó, bà cũng ngửi thấy mùi máu của Heine, mùi hương đủ khiến mọi huyết duệ trong gia tộc Cassel phát điên.
Chủ nhân.
Souffle nhìn sắc mặt không bình thường của Heine: Ngài không sao chứ?
Heine nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt anh dừng lại trên món hầm trong tay bà Souffle.
"Không cần nữa, cảm ơn bà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!