Tháng chạp nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc mà đã đến năm mới.
Năm mới của Nguyệt Dao Uyển không thể quá mức tươi vui, thế nhưng ngược lại cũng có điểm tốt. Bởi vì vào lễ mừng năm mới Kỷ Hành có thể quang minh chính đại đến Nguyệt Dao Uyển.
Hắn mang cho Kỷ Uyển Diễm và Lâm thị mấy thước vải tơ lụa sáng màu, còn có một chút trang sức vòng cổ hiện đang thịnh hành, đầu tiên mang những thứ đó đưa vào hậu viện, sau đó mới tiến vào từ cửa chính. Sau khi đi thỉnh an lão thái quân ở chủ viện xong, mới đến thẳng Nguyệt Dao Uyển.
Kỷ Hành thấy khí sắc Lâm thị tốt lên rất nhiều, trong lòng thấy rất an ủi, báo cho Lâm thị việc hắn đã báo danh kỳ thi mùa xuân. Lâm thị nghe xong, ngược lại không có quá nhiều kích động, chỉ là trịnh trọng nói với Kỷ Hành:
"Nếu như con nắm chắc thì hẵng đi khảo thí, nếu chưa có, thì tạm hoãn khảo thí lần này."
Kỷ Uyển Diễm cũng nghe hiểu được ý tứ của Lâm thị, bởi vì nếu như Kỷ Hành khảo thí mà không đỗ, ngược lại sẽ dẫn tới sự chú ý của Kỷ gia, lúc đó họ có thể vụng trộm làm mấy điều mờ ám, nhưng nếu đỗ tú tài thì tình huống sẽ tốt hơn một chút, bởi vì đỗ tú tài tương đương với việc có tên trong trường thi Lễ bộ, vậy nên Kỷ gia muốn thu thập Kỷ Hành cũng sẽ phiền toái hơn rất nhiều.
Kỷ Hành nghiêm túc gật đầu, nói: "Mẫu thân yên tâm, nhi tử có lòng tin có thể thi đỗ."
Lâm thị lúc này mới yên tâm, Kỷ Uyển Diễm ngồi bên cạnh mời Kỷ Hành ăn điểm tâm, Kỷ Hành vuốt vuốt đầu muội muội, hai huynh muội nhìn nhau cười, Lâm thị bỗng nhiên lại nói với Kỷ Hành:
"Đúng rồi, đừng quên đi viếng mộ phụ thân con."
Kỷ Hành ăn điểm tâm, liên tục gật đầu, nói: "Dạ, con không có quên, đợi một lát nữa con đi ngay."
Kỷ Uyển Diễm cũng hiếu kỳ, nói: "Nương, con có thể đi cùng ca ca được không?"
Cho dù Kỷ Uyển Diễm không có quá nhiều ấn tượng với người phụ thân này, thế nhưng chỉ bằng phần si tình mà ông dành cho Lâm thị, nàng cảm thấy mình cũng nên đi dập đầu với phụ thân.
Lâm thị giương mắt nhìn nàng, nhàn nhạt lắc đầu, nói: "Ca ca con đi là được rồi, con không cần đi."
Kỷ Uyển Diễm còn muốn hỏi cái gì đó, nhưng lại bị Kỷ Hành đánh gãy, nói: "Muội muội cũng đừng đi, vùng phụ cận xung quanh mộ vô cùng u ám, muội một tiểu cô nương gia, đi sẽ bị dọa sợ đấy."
Kỷ Uyển Diễm cảm giác có chỗ nào không đúng, tuy nhiên lại không nói được là lạ ở chỗ nào, chỉ "a" một tiếng.
Kỷ Hành không thể nán lại quá lâu, ngoại trừ phải đi viếng mộ, còn phải đi chúc tết mấy nhà sư trưởng[4], vì vậy liền không ở lại Nguyệt Dao Uyển ăn cơm mà vội vàng rời khỏi.
[4]sư trưởng: cách gọi kính trọng của thầy giáo ngày xưa
Sau khi hắn đi, Cam ma ma tới bẩm báo Kỷ Uyển Diễm, nói người giám thị được chủ viện bên kia phái tới cũng đã rút lui.
Tuy nói là lễ mừng năm mới, nhưng sau khi Kỷ Hành rời khỏi, Lâm thị cũng đi vòng qua phòng ngủ đến thư phòng. Kỷ Uyển Diễm chưa đầy một lát cũng đi vào, đến ngồi xuống bên cạnh Lâm thị, Lâm thị nâng mắt lên nhìn nàng, hỏi:
"Có chuyện gì vậy? Không phải nói học làm Đoàn Tử [5] với Từ ma ma sao?"
[5] Đoàn Tử: Bánh trôi TQ hay được ăn trong ngày Tết
Kỷ Uyển Diễm cúi đầu xuống, suy nghĩ một lúc, mới cẩn thận nói:
"Nương, người vì sao lại... không cho con đi tế bái cha?"
Nếu như Kỷ Uyển Diễm là một tiểu cô nương mười một tuổi bình thường, thì nàng cũng sẽ không chú ý đến điểm này, thế nhưng cả kiếp trước lẫn kiếp này cộng lại nàng là người đã hơn bốn mươi, làm sao còn không nhìn ra, Lâm thị để Kỷ Hành đi viếng mộ, nhưng cũng không nguyện ý để nàng đi.
"Không phải không để cho con đi, mà là không cần phải đi."
Nhìn Lâm thị thần sắc có chút sầu não, Kỷ Uyển Diễm tựa hồ nghe ra ý tứ trong lời nói của bà, lại truy vấn:
"Vì sao lại không cần phải đi? Đó cũng là cha của con, không phải sao?"
Khoảnh khắc Lâm thị nghe được Kỷ Uyển Diễm nói "Cha của con", thần sắc ngưng trệ mất một lúc, sau đó mới buông tập sách trong tay xuống, nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Kỷ Uyển Diễm. Kỷ Uyển Diễm dường như nhìn ra một chút cảm xúc không nên có trong đôi mặt nhạt màu, mê người của bà.
Trong đầu nàng tràn ngập một ít tin tức bát quái ngẫu nhiên nghe được ở kiếp trước, trước đây nàng vẫn cảm thấy toàn là lời nói vô căn cứ, nhưng hiện giờ Lâm thị còn sống, dựa theo biểu hiện của Lâm thị, nàng dường như nhìn ra một khả năng khác, trong đầu linh quang hiện lên, đôi mắt đen sáng bóng của Kỷ Uyển Diễm nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm thị.
"Trừ phi... người kia, không phải cha của con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!