Chương 6: (Vô Đề)

Vừa dứt lời, cơ thể tôi bị anh xoay lại, mắt tôi hoảng loạn chạm vào ánh mắt nóng bỏng của anh.

"Còn anh và Tống Nghiên? Tôi nghe nói hai người sắp đính hôn rồi…" Tôi thấp giọng lầm bầm, mắt nhìn xung quanh nhưng không dám nhìn thẳng vào Cố Bùi Xuyên.

"Ha, em nhìn thế nào mà thấy chúng tôi giống một cặp tình nhân?"

Cố Bùi Xuyên ngạc nhiên hỏi, sau đó như nhớ ra điều gì, bổ sung thêm:

"Đừng tin vào những tin đồn linh tinh trên mạng, toàn là viết bậy để câu khách thôi. Tôi và Tống Nghiên làm cùng trong một công ty, công ty không cho làm rõ cũng vì muốn tạo độ hot nhưng ngoài đời tôi sẽ không có quá nhiều tiếp xúc với cô ấy."

"Tin tôi đi, được chứ?"

Cố Bùi Xuyên cúi người sát lại giải thích, môi anh gần như chạm vào môi tôi.

"Nhưng xin lỗi, Bùi Xuyên, hiện tại tôi…" Không chịu nổi áp lực đang dồn đến, tôi vô thức quay mặt đi.

Xin lỗi, bây giờ chưa phải lúc.

Tôi vẫn đang chờ một cơ hội.

Nhưng ngay lúc đó, cằm tôi bị người đàn ông mạnh mẽ nắm lấy, tất cả những lời chưa nói bị anh nuốt trọn.

Nụ hôn này không phải là dịu dàng, thậm chí có thể gọi là thô bạo.

Nhưng sau một lúc, cơn giận dữ của anh dần tan biến, chỉ còn lại những nụ hôn nhẹ nhàng, như vỗ về.

Tôi nhắm mắt, tựa vào lòng Cố Bùi Xuyên, tay vô thức vòng qua cổ anh, tận hưởng giây phút bình yên quý giá này.

Bầu không khí lúc này thật tuyệt vời, tôi thậm chí không nỡ phá vỡ nó.

Những chuyện đã qua, cứ để tương lai từ từ giải thích.

Nụ hôn của Cố Bùi Xuyên di chuyển xuống, ngay sau đó tôi cảm thấy cằm mình đau nhói.

Tên khốn này cắn tôi!

Mở mắt ra, tôi nhìn thấy anh đang nhìn tôi với ánh mắt lém lỉnh, một biểu cảm như thể anh vừa báo thù thành công.

Đang chuẩn bị phản kháng, tôi thấy trên tường đối diện giường, ngay phía sau lưng Cố Bùi Xuyên, một đốm đỏ nhấp nháy sáng tối.

Cố! Bùi! Xuyên!

"Anh ngủ mà không che camera à?"

Cố Bùi Xuyên bị tôi hét lên đến ngây người, quay đầu nhìn thấy camera đang quay, trên mặt anh lộ vẻ xấu hổ, vội vàng lấy áo khoác ở đầu giường che camera lại.

Tôi tức giận đến mức không muốn nhìn mặt anh nữa, ngồi dậy chuẩn bị bỏ đi.

Vừa đứng dậy, tôi đã bị anh kéo lại giường.

"Anh lạnh quá, bị đông đá nên quên mất. Là anh sai rồi, đừng đi, đừng bỏ anh."

Cố Bùi Xuyên cúi đầu, bắt đầu làm vẻ mặt tội nghiệp.

Lúc anh nói vậy, tôi mới nhớ ra anh vẫn đang sốt. Buổi tối…buổi tối đó.

Lúc này tôi hoàn toàn hết giận, không muốn so đo với một người bệnh nữa, tôi đứng dậy chuẩn bị về phòng mình lấy thuốc hạ sốt cho anh.

Cố Bùi Xuyên thấy tôi kiên quyết muốn đi, đột nhiên không nói gì nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!