Chương 4: (Vô Đề)

Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ chấn kinh.

Hứa Tri Lục, cô uống lộn thuốc sao?

Lại nhìn Thẩm Tư Diên có vẻ như không hề giận dữ một chút nào.

Tính khí của Thẩm Tư Diên rất không tốt, ương bướng, cà phất cà phơ điển hình là thể loại nam sinh khiến giáo viên và bậc phụ huynh đau đầu.

Thế nhưng làn da của hắn rất tốt, chỉ nhiêu đó thôi dù là thiếu niên tính khí thối như vậy vẫn hấp dấn biết bao nhiêu người.

Mọi người lăm lăm nhìn về phía họ, rất mong chờ phản ứng của Thẩm Tư Diên.

Thẩm Tư Diên sắc mặt ngưng trọng, nhìn miếng đùi gà bị gắp trở về, mím chặt môi. Qua một lúc hắn nói: "Rất xin lỗi"

Chúng bạn ngốc lăng

Tay cầm đũa của Hứa Tri Lục khựng lại, thu hạ tầm mắt: "Thôi bỏ đi"

Lại nói: "Con người tôi đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với anh"

Thẩm Tư Diên mím môi.

Bạn học chung quanh ánh mắt mờ mịt, không hiểu sự việc phát triển theo hướng nào.

Đột nhiên, Thẩm Tư Diên nâng mắt lạnh lẽo nhìn một vòng, lập tức, mọi người né tránh ánh mắt, nhìn quanh quất.

Hứa Tri Giai đứng bên cạnh, sắc mặt chuyển từ hồng sang xanh, không thể tin nổi những gì đã nhìn thấy.

Cô ta giật giật khóe miệng, thì thào: "Tư Diên ca ca, sao anh lại....."

Chưa nói xong liền bị Thẩm Tư Diên đánh gãy, giọng nói lạnh nhạt vô tình: "Đừng làm phiền tôi"Vừa ra khỏi nhà ăn, Tân An An liền không khống chế nổi ôm bụng cười to: "Trời ơi!!! Tri Lục, ngươi có nhìn thấy sắc mặt khó coi lúc nãy của Hứa Tri Giai không"

Tân An An lắc cánh tay cô, giọng nói hào sảng: "Mẹ nó sướng thật! Tôi hôm nay muốn hét lên tung hô hành động của Thẩm Tư Diên và Thành Tống"

Hứa Tri Lục "..."

Cô không chút hứng thú đáp lại: "Ừ, hét đi"

Tân An An nghẹn khuất, quay đầu qua: "Sao bà không có cảm giác gì vậy"

Hứa Tri Lục nhướn mày: "cảm giác gì?"

"Cao hứng a" Tân An An nói: "lẽ nào trông Hứa Tri Giai như vậy không cảm thấy sung sướng à?"

Hứa Tri Lục ngẫm một lát, gật đầu: "có chút"

Cô nói: "Lúc nãy nhìn cô ta như vậy liền nhớ tới sự ngu ngốc trước kia của bản thân, bà cảm thấy tôi có thể vui nổi sao?"

Tân An An "..."

Lời này thứ cho cô không thể đỡ nổi.

Hứa Tri Lục nghĩ nghĩ, vỗ vai Tân An An: "Đừng nghĩ gì cả, giờ tôi chẳng cảm thấy gì nữa rồi"

Một khi nghĩ thoáng ra, liền phát hiên thế giới trở nên tốt đẹp biết bao.

Tân An An vẫn còn muốn nói gì đó, Hứa Tri Lục liền chuyển chủ đề: "Về lớp đi, tôi muốn ngủ trưa"

".... OK"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!