Chương 19: (Vô Đề)

Hứa Tri Lục nghe giọng nói khoa trương của Tân An An có chút muốn cười. Cô chưa kịp phản ứng thì cô giáo ngữ văn đã nhìn về phía Hứa Tri Lục tán thành nói: " Phần viết thực sự viết rất tốt"

Hứa Tri Lục cảm thấy ngượng ngùng mím môi cười nhẹ. Cô giáo lại nói tiếp: "Tiếp tục phát huy nhé"

Sau đó cô giáo bắt đầu giải đề thi. Thế nhưng Hứa Tri Lục cảm thấy vẫn rất nhiều người nhìn cô. Môn toán có giảm sút nhưng ngữ văn lại tiến bộ, không thể không thừa nhận học bá vẫn là học bá mà.

Mấy môn còn lại thành tích không cao nhưng cũng không thấp. Môn tiếng Anh Hứa Tri Lục lại đạt điểm tuyệt đối, các môn khác so với trước kia thấp hơn chút, nhưng cũng coi như là ổn định. Tất nhiên ổn định ở đây là bản thân cô thấy vậy thôi.

Trong mắt người khác, cô chính là vì thích Thẩm Tư Diên nên thành tích mới khác biệt như vậy, cảm thấy cô bị xao nhãng. Lời bình luận đó có vẻ giống như bức xúc con cái của mình bị tụt hạng vậy.

Hứa Tri Lục cũng không thèm chấp bọn họ. Buổi trưa ăn cơm, hiện trạng vẫn vậy, không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, Hứa Tri Lục cũng quen rồi, chẳng còn cảm giác gì nữa.

Tân An An phẫn nộ nói: "Bọn họ có bệnh à, một lần tụt hạng thì sao! Bọn họ xếp hạng cao hơn bà sao, có nhất thiết phải thế không?"

Hứa Tri Lục nhìn cô, cười nói: "Đừng để ý làm gì"

Tân An An trắng mắt nhìn cô: "Để rồi xem, về sau lớn lên đều giống mấy đứa trẻ con sợ người lớn thôi"

Nghe xong, Hứa Tri Lục hiếu kỳ hỏi: "Ví dụ?"

"Chính là kiểu, con cái mà thi không tốt một kỳ, hận không thể giám sát từng phút từng giây ấy, bà có hiểu không?"

Hứa Tri Lục nhịn cười, gật đầu: "Hiểu rồi". Đối với Hứa Tri Lục mà nói miễn là không bị xỉa xói trước mặt còn lại vẫn nhẫn nhịn được.

Tuy nhiên, vẫn còn có người không sợ rắc rối. Cô và Tân An An vừa ngồi vào chỗ, Hứa Tri Giai mang khay cơm đi qua, bộ dạng vênh váo.

"Chị à"

Hứa Tri Lục đang ăn cơm, không nhìn cô ta.

Hứa Tri Giai ngồi cạnh cô, vẻ mặt quan tâm nói: "Em nghe nói lần này chị thi không được tốt"

Hứa Tri Lục vẫn nhai cơm.

Hứa Tri Giai nhìn cô như vậy, đáy mắt xẹt qua một tia hận ý. Cô ta mím môi, giọng nói quan tâm: "Thi không tốt một lần của không phải chuyện gì to tát, lần sau cố gắng thêm là được, chỉ là lần này thụt hạng hơi nhiều, về nhà bố mẹ hỏi thành tích của chị, em biết nói thế nào đây?"

Hứa Tri Lục nghe tiếng cô ta vo ve bên cạnh, không hiểu sao nuốt không trôi mấy lời này.

Cô quay đầu, nhìn Hứa Tri Giai : "Cô thi được bao nhiêu điểm?"

Hứa Tri Giai sững người: "A?"

Hứa Tri Lục đặt đũa xuống, giọng điệu chậm rãi: "Giai Giai, cô thi được bao nhiêu điểm?"

Hứa Tri Giai mím chặt môi. Hứa Tri Lục nhìn một vòng các bạn học đang ngồi, ngữ khí bình tĩnh: "Nếu như tôi nhớ không nhầm, cô đang ở dưới hạng 200 đúng không?"

Cô thành thật nói tiếp: "Thành tích của cô như vậy mà bố mẹ có thể chấp nhận được, lần này tôi xếp thứ 20 tại sao không được chấp nhận?"

Hứa Tri Lục cười cười: "So sánh qua lại, thứ hạng của tôi cao gấp 10 lần cô đó"

Hứa Tri Giai mặt biến sắc: "Chị nói gì vậy? Thành tích của em với chị vốn dĩ..."

Vế sau chưa kịp nói đã bị Hứa Tri Lục đánh gãy. "Cô tự mình hiểu là được"

Hứa Tri Lục lãnh đạm nói: "Biết rằng thành tích của mình không so được với tôi, vậy cô tự mình tới đây rước nhục làm gì? Tôi cho dù thụt hạng nhưng so với cô vẫn lợi hại hơn nhiều, hiểu chưa?"

Câu cuối, Hứa Tri Lục như nói qua kẽ răng vậy.

Hứa Tri Giai sắc mặt đại biến, yếu ớt nói lại một câu: "Chị quá đáng lắm", rồi đỏ mắt chạy ra khỏi nhà ăn. Bạn học xung quanh đang lén lút xem kịch mấy giây sau, gượng gạo cúi đầu ăn cơm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!