Chương 12: (Vô Đề)

Lần này Thác Bạt Hoàn Thành có vẻ không dằn nổi, không màn dạo đầu mà trực tiếp đem Thịnh Lật đặt ngay trên giường. Bởi vì Thịnh Lật mặc váy cho nên Thác Bạt Hoàn Thành chỉ cần cúi xuống liền thấy nửa người dưới y, hai chân trắng nõn thon dài, ngọn núi cong vễnh co dãn, Thác Bạt Hoàn Thành không nhiều lời tách ra hai chân đang kẹp chặt của y, nhắm kỹ sau đó cắm vào.

"A......" Thịnh Lật kêu lên một tiếng đau đớn, trăm triệu không nghĩ tới hắn lại đột ngột xông vào.

Thịnh Lật còn chưa hoàn toàn thích ứng quái vật lớn chợt xuất hiện trong cơ thể, Thác Bạt Hoàn Thành đã bắt đầu đưa đẩy, nhắm thẳng miệng cúc non mềm thẳng đảo hoàng long! Hai tay y siết chặt chăn giường, hai chân đạp lung tung trong không khí, hai người phiên vân phúc vũ lăn qua lăn lại cả người đầm đìa mồ hôi.

"A ——!" Một dòng nhiệt lưu phun thẳng vào nhiệt oa của y, Thịnh Lật co giật cong lại thân thể, run rẩy không thôi, qua thật lâu mới khôi phục bình phục, xụi lơ nằm trên giường.

Phía ngoài lần nữa truyền đến thông báo thị vệ, Lý Mục đã dẫn quân chờ tại sườn núi, xin tướng quân nhanh khởi hành. Thác Bạt Hoàn Thành rất nhanh sửa sang lại ngoại bào, khoác thêm áo choàng nhìn Thịnh Lật ngã trên giường thở hổn hển, cười khẽ lắc đầu.

"Tướng quân, bẩn......" Thịnh Lật thụ sủng nhược kinh nhìn Thác Bạt Hoàn Thành.

Thác Bạt Hoàn Thành không nghe y nói dùng khăn lông nhanh chóng lau chất lỏng sạch sẻ giữa hai đùi y sau đó kéo váy y xuống. Thịnh Lật còn không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra đã bị hắn kéo đi ra ngoài doanh trướng, không đợi Thịnh Lật hít thở không khí mới mẻ bên ngoài đã bị Thác Bạt Hoàn Thành ôm ngang tung người lên lưng ngựa.

Thịnh Lật không có kinh nghiệm cưỡi ngựa suýt nữa ngã xuống, may mắn Thác Bạt Hoàn Thành cũng lên ngựa, kịp thời ổn định tư thế. Hai người giục ngựa rong duỗi trên thảo nguyên, khắp nơi trên thảo nguyên đều là chim ưng bay lượn, đẹp không sao tả xiết.

Tối hôm qua trời đổ mưa phùn nên sáng hôm nay khí trời đặc biệt tươi mát, gió nhẹ lướt qua còn có thể ngửi được thoang thoảng mùi bùn đất, thấm tận ruột gan. Vó ngựa rơi xuống đất đát đát rung động cả núi rừng, ước chừng nửa canh giờ thì ngựa ngừng lại. Thịnh Lật cùng Thác Bạt Hoàn Thành ngồi trên lưng ngựa, nhìn quân đội đông nghịt phía trước, ngoằn ngèo như rắn hướng thẳng về phía Đông.

Lý Mục đầu đội mũ bạc một thân nhung trang cỡi liệt mã chạy về hướng Thác Bạt Hoàn Thành.

Khôi giáp chuyển động vang lên thanh âm thanh thúy, Lý Mục kéo dây cương ngừng lại ngựa, thấy Thịnh Lật mặc nữ trang đầu tiên sửng sốt, sau đó thích thú nhìn sang Thác Bạt Hoàn Thành nhếch miệng cười, nói: "Ta còn tưởng rằng huynh có giai nhân trong lòng thì quên mất người huynh đệ này rồi chứ."

Thác Bạt Hoàn Thành không rãnh đôi co với hắn, cười nói: "Sớm trở lại, ta có cất hai bầu rượu hoa đào thượng hạng chờ đệ trở lại chúng ta không say không về!"

"Tốt!" Lý Mục thở dài một hơi: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, có tụ ắt có tán, bất quá ta sớm muộn gì cũng sẽ trở lại!" Dứt lời, Lý Mục kềm dây cường quay đầu ngựa, dùng sức vung roi thúc giục đồng thời hô to "Giấu kỹ rượu đó chờ ta trở về!"

Thác Bạt Hoàn Thành ngồi trên lưng ngựa nhìn bóng người đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, thật lâu không chịu rời đi.

"Bọn họ đi đâu vậy?" Thịnh Lật rúc vào trong ngực Thác Bạt mở miệng hỏi.

"Đại thảo nguyên Hô Khế Hà Nhĩ." Thác Bạt Hoàn Thành dứt lời cũng quay đầu giục ngựa phóng đi. Trời cao như thấu hiểu nỗi lòng con người, thoáng cái từ trong xanh chuyển sang âm u khiến lòng người càng thêm nặng trĩu.

"Chúng ta đi nơi nào?" Thịnh Lật nghi ngờ hỏi, đường này rõ ràng không phải đường trở về quân doanh, trời cũng không còn sớm, hắn còn muốn đi đâu đây?

Thác Bạt Hoàn Thành chạy một khoảng đường dài, ngựa cũng đã thấm mệt lê chậm từng bước. Hắn bèn nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ lên lưng nó như đang khích lệ binh lính dưới trướng mình. Nơi này thỉnh thoảng có mấy người nhặt củi đi qua, cách đó không xa có khói xanh lượn lờ, xem ra đã đến thời gian thời gian dùng cơm trưa.

Thịnh Lật cũng muốn xuống ngựa nhưng Thác Bạt Hoàn Thành đã bắt đầu khéo ngựa đi về phía trước. Trong lúc kinh ngạc lập tức ngăn cản đại tướng quân muốn giắt ngựa cho y. Y còn chưa muốn sớm kết thúc tánh mạng nha.

"Đừng động." Thác Bạt Hoàn Thành quay đầu lại nhìn Thịnh Lật đứng ngồi không yên, nói một câu sợ y rơi xuống.

"Tướng quân, như vậy không hợp quy củ!" Thịnh Lật thật ra muốn nói làm như vậy y sẽ bị diệt cửu tộc "Tướng quân, vậy thì ngài cứ cưỡi ngựa để ta dắt được rồi."

"Để một nữ nhân dắt hả?" Thác Bạt Hoàn Thành nhướng mày hỏi, dứt lời lại tiếp tục dắt ngựa đi về phía trước. Thịnh Lật không nói tiếp, thiếu chút nữa quên mất y bây giờ là nữ nhân, hơn nữa nếu một nữ nhân tay chân yếu ớt dắt ngựa cho một nam nhân thân cao bảy thước nhiệt huyết cuồn cuộn ngồi trên ngựa thưởng thức phong cảnh, cái này...... nghĩ tới đây Thịnh Lật nhịn không được cười khe khẽ. Khi ngẩng đầu lại phát hiện Thác Bạt Hoàn Thành đang nhìn mình chằm chằm, vội vàng quay mặt qua chỗ khác.

Ánh mắt hắn nhìn mình thật kỳ quái.

Thịnh Lật cưỡi trên lưng ngựa lung la lung lay, buồn ngủ hai mắt muốn híp lại.

"A!" Đột nhiên Thịnh Lật bị Thác Bạt Hoàn Thành từ trên lưng ngựa ôm xuống, thấy được khung cảnh xung quanh, Thịnh Lật lấy lại hoàn toàn tinh thần, đôi mắt xếc kinh ngạc lại trừng thành mắt hạnh nhân!

Đây là thế ngoại đào nguyên trong truyền thuyết sao a?

Trước mắt từng mảng hoa đào nở rộ, hai người như bị vây trong biển hoa màu hồng. Gió nhẹ mới lướt qua lập tức có một trận mưa cánh hoa lất phất rơi xuống, Thác Bạt Hoàn Thành đem dây cột vào thân cây đào, vỗ vỗ lưng ngựa, "Cực khổ ngươi rồi."

"Đi thôi." Nói xong Thác Bạt Hoàn Thành gác tay xoải bước đi về phía trước, Thịnh Lật lật đật theo sát phía sau.

Dọc theo đường đi hoa đào rơi như mưa phùn, mùi hoa thoảng thoảng thấm vào ruột gan quả nhiên hoa không say người người tự say...... thân thể nhỏ bé của Thịnh Lật bước chậm trong khu rừng đầy hoa đào đắm chìm trong thế ngoại đào nguyên, quên mất có người bên cạnh, mở miệng nói:

"Hoa đào ổ lí hoa đào am,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!