Chương 6: (Vô Đề)

Tôi cúi đầu nhìn nốt ruồi trên mu bàn tay của Châu Nghiên đang đặt ở eo mình, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, bình thản từ chối bằng chính lời anh từng nói:

"Không cần đâu, anh cũng làm việc cả ngày, chắc hẳn mệt rồi."

Anh thoáng sững người, có chút không tự nhiên thu tay lại.

Bầu không khí trở nên gượng gạo, chỉ còn lại tiếng tim đập của hai người.

Công việc liên tục khiến đầu tôi đau như búa bổ.

Tôi đưa tay lên trán, vô tình chạm vào vết xước do vụ tai nạn hôm qua, đau đến mức khẽ "hiss" một tiếng.

Lúc này Châu Nghiên mới để ý đến vết thương trên trán tôi.

Anh cau mày:

"Tiểu Hy, hôm qua em không bôi thuốc sát trùng sao? Đã sưng viêm rồi."

"Anh đưa em đến bệnh viện."

Nói rồi, anh nắm tay tôi kéo ra ngoài.

Nhưng mới đi được hai bước, điện thoại của anh đổ chuông.

Nhìn biểu cảm ngập ngừng của anh, tôi lập tức đoán được đó là Yên San.

Châu Nghiên suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định bắt máy.

Đầu dây bên kia, Yên San khóc nức nở, nói rằng cô ấy cắt vào tay khi đang nấu ăn.

Châu Nghiên lập tức buông tay tôi, vội vàng lấy áo khoác chạy ra cửa:

"San San bị thương, tình hình khẩn cấp. Anh qua xem cô ấy thế nào rồi đưa em đi bệnh viện sau."

"Em hiểu chuyện một chút, đừng làm loạn với anh."

Nói xong, Châu Nghiên không đợi tôi lên tiếng đã "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.

Tôi ôm đầu, tim cũng đau theo.

Nhưng lần này.

Tôi không đợi anh nữa.

Tôi cầm chìa khóa, tự lái xe đến bệnh viện.

Hy vọng đến lúc anh cần, anh cũng có thể "hiểu chuyện" một chút.

Tôi đăng ký khám với bác sĩ Phí.

Phí Hoài Vũ là đàn em của tôi, mới vào làm ở bệnh viện nơi Châu Nghiên công tác không lâu.

Lần trước khi rời bệnh viện, tôi tình cờ gặp cậu ấy.

Trùng hợp là, phòng khám của cậu ta ngay cạnh phòng Châu Nghiên.

Sau khi kiểm tra và xác nhận tôi không sao, Phí Hoài Vũ mới ngừng lải nhải.

Tôi ngồi trên ghế, bất lực để cậu ta bôi thuốc cho mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!