"Sao anh lại ngốc như vậy, chạy xa thế để cứu em? Nhỡ có chuyện gì thì sao? Chỉ cần chạy xuống sân là an toàn rồi mà!"
Anh lau nước mắt cho tôi, nhẹ nhàng đáp:
"Anh không sợ xảy ra chuyện, anh chỉ sợ… em xảy ra chuyện."
Chính câu nói đó đã nâng đỡ tôi suốt những năm tháng đơn phương dài đằng đẵng mà chẳng nhận được hồi đáp.
Giờ đây, khi tôi rời đi, câu trả lời ấy mới đến.
Nhưng… đã quá muộn.
Tôi không còn cần câu trả lời muộn màng ấy nữa.
Tôi xoay người, kéo chăn, hiếm khi ngủ ngon đến thế.
16
Năm năm trời sống những ngày không có ngày nghỉ.
Đột nhiên rảnh rỗi, tôi lại chẳng biết phải làm gì.
Tôi lật xem album ảnh, vô tình nhìn thấy bức ảnh hoa anh đào tôi đã lưu ba năm trước.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác xao xuyến lạ thường.
Lúc ấy, rất nhiều người trong danh sách bạn bè của tôi đăng ảnh đi ngắm hoa anh đào ở Nhật Bản.
Thấy đẹp, tôi liền lưu lại.
Khi nhắc với Châu Nghiên, anh thẳng thừng từ chối mà chẳng cần suy nghĩ.
Lý do của anh là công việc bận rộn.
Nhưng sau đó, khi tôi mang cơm đến bệnh viện cho anh, lại tình cờ thấy một cô gái rất giống Yên San cảm ơn anh.
Cô ấy cảm ơn vì anh đã giúp cô ấy trực thay, để cô có cơ hội đi chơi một chuyến.
Khoảnh khắc ấy, lòng tôi chùng xuống, ngập tràn cảm giác cô đơn và lạnh lẽo.
Lần này, tôi không còn do dự nữa.
Cầm điện thoại lên, tôi đặt ngay vé máy bay đến Nhật Bản.
Thời tiết ở Nhật thật tuyệt.
Từ núi Phú Sĩ xuống đến chân núi, hoa anh đào nở rộ.
Gió xuân thổi nhẹ qua, cánh hoa rơi lả tả như tuyết.
Mùa hoa anh đào rất ngắn, khi tôi đến Nhật chỉ còn ba ngày cuối cùng.
Nhưng vậy cũng đủ rồi.
Khi ngắm hoa xong, tôi chuẩn bị quay về.
Trên đường đi ngang qua Osaka, bất ngờ xảy ra động đất.
Trong chớp mắt, mặt đất rung chuyển dữ dội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!