Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, như thể anh chưa kịp phản ứng.
Rất lâu sau mới có tiếng trả lời:
"Ừ, được rồi."
Tất cả lại trở về tĩnh lặng.
Tôi liếc ra ngoài cửa sổ, trời chỉ vừa hửng sáng. Kéo chăn lên cao, tôi chuẩn bị ngủ tiếp.
"Nếu không có gì khác, em cúp máy đây. Còn nữa, nếu không phải để hẹn ngày đi nhận giấy ly hôn, sau này đừng gọi cho em nữa."
Nói xong, tôi cúp điện thoại.
Khoảnh khắc ngắt máy, dường như tôi nghe thấy giọng Châu Nghiên gấp gáp bên kia:
"Tiểu Hy, anh có chuyện muốn nói! Anh… anh rất nhớ em."
Câu nói mà tôi đã mong đợi suốt năm năm, cuối cùng cũng được nghe từ chính miệng anh.
Thế nhưng, lòng tôi chẳng gợn lên quá nhiều cảm xúc.
Châu Nghiên có từng thích tôi không?
Tôi đã tự hỏi câu hỏi này suốt mười năm.
Thực ra, tôi đã biết câu trả lời từ lâu.
Anh ấy từng động lòng.
Nếu không, tôi đã chẳng ngốc nghếch thích anh nhiều năm đến vậy, đợi anh lâu đến vậy.
15
Châu Nghiên sững người, vành tai thoáng ửng đỏ:
"Anh đâu có đồng ý làm bạn nhảy với cô ấy. Anh chỉ bảo anh đã có người muốn mời rồi."
Tim tôi bỗng dưng lỡ nhịp, đầu óc trống rỗng.
Anh đã có người muốn mời…
Là tôi sao?
Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, trong đó như chứa đựng thứ cảm xúc khó nói thành lời.
"Vậy… vậy sao anh không nói sớm?" – Tôi lắp bắp.
Châu Nghiên mím môi, ánh mắt trầm xuống:
"Lúc anh định mở miệng thì em đã gật đầu với cậu ta rồi."
Tôi ngớ ra.
Hóa ra là vậy.
Tôi lùi ra sau, nhưng Châu Nghiên không buông tay, anh cúi xuống, hơi thở nóng rực phả lên cổ tôi:
"Bây giờ… anh đổi ý còn kịp không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!