Tư Đồ Thuần xem tv một lúc mới chạy vào phòng, bên ngoài lất phất mưa, mưa bị gió thổi vào cửa kính nghe tiếng lạch cạch như có người đang gõ cửa đòi vào.
Cửa sổ bị nhiễm một tầng hơi nước mỏng, nhìn ra bên ngoài có chút mờ ảo, buổi tối đèn biệt thự đều bật sáng choang, xung quanh hồ cá cũng có đèn, Tư Đồ Thuần ngồi trên ghế gỗ trong phòng mà nhìn ra bên ngoài.
Bên dưới hồ cá phân nữa đã là hoa Cẩm Tú được ngâm nước, bóng nước hất ngược chiếu lại khung cảnh xung quanh càng làm người khác muốn dừng mắt nhìn thêm vài lần, hoa Cẩm Tú như điểm nhấn làm cho hồ cá sinh động lại càng lung linh hơn.
Tuy bình yên nhưng lại có cảm giác rất không thật.
Tư Đồ Thuần hít một hơi dài.
Có thể thật được sao?
Đột nhiên xuyên không còn nói có chồng liền có chồng, còn sống trong một căn nhà lớn như vậy, đời trước Tư Đồ Thuần có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Căn phòng này so với căn chung cư đời trước của Tư Đồ Thuần rộng gấp ba lần, chung cư đời trước của Tư Đồ Thuần không lớn, phòng bếp nối liền với phòng ngủ, muốn ăn cũng phải ngồi trong phòng ngủ mà ăn, bởi vì ngay trung tâm nên giá thuê có chút đắt, nếu chung cư kiểu này ở rìa thành phố giá chưa đến hai ngàn rưỡi.
Tư Đồ Thuần đã chuẩn bị tâm lý để cả đời này phải sống một mình trong căn chung cư chưa tới 50m2 mỗi tháng còn phải bỏ tiền ra trả tiền thuê, nhưng không nghĩ tới lại bị đuổi đi còn xui xẻo bị ngã giếng mà xuyên thành nhân vật phụ, sớm muộn gì cũng bị nhân vật phụ khác tế đi sang thế giới khác.
Tư Đồ Thuần ngồi trên ghế một lúc mới lạch bạch chạy đi thay đồ ngủ.
Sáng sớm Tư Đồ Thuần thức dậy tương đối sớm, ăn sáng cũng không kịp ăn xe của Hoa Thần đã tới trước cổng.
Tư Đồ Thuần xỏ giày vào mà lên tiếng:" Một lát chú có hỏi thím nói là con đi xử lí công việc, buổi tối sẽ trở về."
Tư Đồ Thuần chắc chắn hôm nay Tân Tử vừa xuống sẽ hỏi cô đầu tiên.
Còn tại sao cô chắc chắn như vậy?
Chẳng phải rất đơn giản hay sao.
Một người vừa trêu chọc mình hôm qua, hôm nay đột nhiên biến mất, không hỏi người này thì hỏi ai bây giờ? Cho dù có ác cảm thì chắc chắn cũng sẽ hỏi.
Thím Trần đã hiểu mà gật đầu, còn dặn dò thêm hai ba câu, vào bếp lấy ba cái bánh màn thầu bà vừa mới hấp bỏ vào một cái túi giấy đưa cho Tư Đồ Thuần.
– Phu nhân ăn sáng mới có sức xử lí công việc.
Tư Đồ Thuần không nói hai lời mà cầm lấy túi giấy chạy đi mất.
Xe của Hoa Thần tương đối nổi bật, chỉ cần đậu một chỗ cũng không sợ không có người thấy, chính là vì nó quá cổ, hiện tại muốn tìm chiếc xe cá mập giống như vậy chỉ sợ ở thành phố Giang Tô này chỉ có Hoa Thần vẫn còn chạy.
Những chiếc khác đã vào bãi phế liệu từ lâu, cho dù có chạy, chạy hư cũng không còn phụ tùng để thay, bán vào bãi phế liệu có khi còn bị người khác ép giá còn 200 tệ.
Hoa Thần dựa vào cửa xe hút thuốc, vừa nhìn thấy Tư Đồ Thuần liền quăng thuốc xuống dưới chân còn dùng chân đạp lên một cái mới đi tới chỗ Tư Đồ Thuần.
– Chỗ quảng cáo có chút xa nên mới xuất phát sớm, dù sau cũng là lịch trình đầu tiên của bốn tháng.
Tư Đồ Thuần vờ như bị nói trúng tim, cả người mất hết sức ngã tới phía Hoa Thần.
Hoa Thần nhanh tay giữ lấy Tư Đồ Thuần, giọng chế giễu trên đầu Tư Đồ Thuần lập tức vang lên:" Chẳng phải ba tháng trước công ty cho em chọn sản phẩm quảng cáo em không chọn? Còn chạy đến công ty làm loạn một trận, lần này là chị chạy đến xin bọn họ cho em một chút tài nguyên, nói gãy hết lưỡi mới nhận được lần quảng cáo này."
Còn có chuyện này?
Nguyên thân như vậy còn có thể lựa chọn nhãn hàng để bản thân quảng cáo? Lời thoại không thuộc, nét diễn lại gượng gạo như vậy, thật sự có người mời nguyên thân quảng cáo thật sao?
Bọn họ đây chính là chê bản thân có tiền quá nhiều hay thấy nhãn hàng của bọn họ chưa đủ chìm?
Tư Đồ Thuần nuốt một ngụm nước bọt, liền treo nụ cười lên khoé miệng:" Lúc trước em chính là không biết phải trái, không biết đúng sai là gì, sau này bên phía công ty đưa ra tài nguyên, chỉ cần chị thấy được em liền nhận."
Hoa Thần:" Em dỗ mông ngựa cũng không sợ bị ngựa đá?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!