Chúng tôi đứng nhìn nhau mấy giây mà cảm giác như đã qua N thế kỉ. Không hiểu sau chỉ mới bị anh ta nhìn thôi mà tôi đã toát mồ hôi lạnh, cặp mắt đen láy của người này có sức sát thương cực lớn tựa như có thể nhìn thấu tâm can ngươi ta vậy.
Khoa.. Người này rõ ràng không coi Trung Kiên ra gì, và anh ta cũng chẳng ngần ngại thể hiện điều ấy ra mặt. Một kẻ từng là trẻ mồ côi sau đó may mắn được thầy nhận làm học trò, sau đó leo lên làm bếp trưởng nhà hàng năm sao nhờ mấy giải thưởng tại sao lại dám có kiểu thái độ cao ngạo như thế với thực khách?
Dù gì thì Trung Kiên cũng mang danh là nam phụ, và đã là nhân vật được nhắc đến trong hậu cung của nữ chính thì không thể nào tầm thường được .. Thế mà ..
Đã vậy, Trung Kiên còn tỏ ra đã quen với tình cách cao ngạo và khác thường của người này. Bình thường nam phụ của chúng ta chẳng phải cũng ưa sĩ diện lắm sao, giờ bị người ta đường đường chính chính không coi ra gì vậy mà cũng không phản ứng??
Rốt cuộc anh ta là ai?
Thân phận thật sự chỉ là một đầu bếp nho nhỏ??
"Em là ai?" Khoa nheo mắt cười , gật đầu mấy cái như trấn an. Tôi biết, anh ta đang giả vờ! Nụ cười kia còn chưa lên đến đáy mắt đâu!! "Nói đi!"
"Cô ấy là người của tôi!" Trung Kiên hiên ngang đáp lời, vẫn cái vẻ vênh mặt ấy, và vẫn cái chiều cao không bằng người ta ấy .. "Cậu không cần để ý!"
"Vậy sao?" Khoa liếc qua bàn tay đang đan vào nhau của chúng tôi, biểu tình trên mặt không hề biến đổi . Quái quỷ, sao tôi cứ để yên cho anh ta nắm tay thế này vậy nhỉ??
Thả tay!!
Mị muốn thả tay!!!
"Người của cậu .. Tôi càng thích!"
"Đừng có đùa giỡn linh tinh nữa!" Sư phụ nhíu cặp mắt màu xám "Con lúc nào cũng ác mồm thế mới vui sao? Không ra dáng quý ông chút nào! Đó là đàn em của con đấy!"
"Học trò mới của thầy?" Sư huynh nhíu mày nhìn lại một lần "Cô tiểu thư nhà họ Vi đó đây ư?"
"Đúng !" Tôi bực mình liếc qua, đừng có chỉ trỏ như thể tôi là khỉ trong chuồng thế! "Chào sư huynh!"
"Ra vậy!" Anh ta gật gù, bất lịch sự đến nỗi không thèm đáp lời "Học trò mới của thầy, người nhà Tuấn Anh và người yêu Trung Kiên! Vị trí không tệ!!"
"Tôi không phải .. Ê, anh làm gì thế??" Chưa thanh minh hết câu đã bị Trung Kiên bịt miệng , đáng chết! Chụy đây đã nhận được lời tỏ tình nào của anh ta đâu mà đã trở thành người yêu anh ta rồi??
Ớ.. Nói kiểu đó nghĩa là Trung Kiên cứ tỏ tình tôi sẽ chấp nhận sao??
Không!!
Không được!!
Mẹ nó, cái trái tim thíu lữ chết tiệt này, mày nghiêm chỉnh lại ngay cho bà!!
"Khoa sắp tới sẽ là giáo viên trường con đấy!" Sư phụ cười xoa dịu, dường như thầy cũng đã biết tính cách tên này không giống người rồi nên chẳng nói gì trách móc anh ta cả.
Đời ơi.. Có phải thiên tài nào cũng kì quái vậy không??
"Giáo viên mới à .." Trái giật giật mấy cái, vài chục dòng chữ xẹt qua trong não nhanh như chớp ".. Anh dạy Hóa học???"
"Phải rồi!" Khoa cười nhếch mép, nhìn tôi bằng ánh mắt thưởng thức "Sao em đóan được? Chuyện này còn chưa được công bố đâu!"
Đoán ư??
Tôi làm sao mà đoán được anh dạy cái chết tiệt gì!!
Chỉ là .. Nam phụ thầy giáo hắc ám... Xuất hiện rồi!!!!
...
Sau đó chúng tôi đến phòng làm việc của Đăng Khoa ngồi một chút, bàn luận vài vấn đề. Đa phần là nói đến chuyện tôi muốn mở một cửa hàng ăn thì cần làm những gì, làm như thế nào mới tốt, rồi thì thời điểm khai trương nên để đến lúc nào mới thích hợp... Nói chung là nhiều thứ ngoài sức tưởng tượng của một đứa từ bé đến giờ chỉ quen làm công ăn lương như tôi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!