Chương 43: (Vô Đề)

Câu hỏi quỷ quái gì vậy???

Thế nhưng không hiểu sao khi nghe Quỳnh Chi hỏi câu này , trái tim non

-nớt của tôi lại nảy lên một cái. Tinh thần cũng đột ngột trở nên căng thẳng , tò mò chờ đợi câu trả lời của Trung Kiên.

Lại là một khoảng im lặng thật lâu. Lâu đến mức làm tôi cảm thấy hai chân bắt đầu có điểm tê dại.

Trung Kiên, mau nói đi! Anh .. Anh yêu Tịnh Nhi này sao? Yêu từ khi nào? Khi cô ấy vẫn còn là cô ấy hay khi tôi đã xuyên qua rồi??

Liệu có cơ hội nào cho kẻ thay thế như tôi không??

"Kiên.." Một lúc lâu sau Quỳnh Chi mới tiếp tục , cô nàng nhấc cái ghế đang nằm dưới sàn lên , dịu dàng ngồi xuống "Anh vẫn áy náy chuyện trước đây với Tịnh Nhi hả?"

Chuyện trước đây??

Lại là thứ gì bị nguyên tác ẩn giấu đi nữa vậy??

Đúng là đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác ~ Mà .. Tôi đứng đây phải nửa tiếng rồi chứ ít à, thế mà chẳng có ma nào phát hiện ra! Xem ra mình cũng có tư chất làm thám tử phết đấy, đảm bảo theo dõi đối tượng không bao giờ bị lộ!!

"Chuyện đó đã qua lâu lắm rồi!" Quỳnh Chi bật cười nhìn thái độ của anh ta "Chỉ là trò trẻ con sao anh cứ canh cánh mãi?"

"Tôi không xem đó là trò trẻ con!" Anh ta nói nhỏ , nhưng giọng nói đã bớt đi vài phần khắc nghiệt. Này, hai người quên luôn câu hỏi kia rồi à?? Trả lời đi rồi hãy nói sang chuyện khác!!

"Chỉ là nhìn một đứa nhóc 10 tuổi tắm thôi mà.. Anh thật sự vì thế mà muốn chịu trách nhiệm cả đời với nó??" Cô nàng bất mãn nói lớn.

Má!

Cái gì cẩu huyết quá vậy??

Nam phụ anh ta từng nhìn thấy nữ phụ Tịnh Nhi tấm lúc 10 tuổi, và từ đó anh ta quyết tâm cứu

-vớt cuộc đời xấu xí này của nữ phụ bằng cách yêu thương cô ấy???

Đừng có đùa!!!

"Biết vậy lúc đó em chẳng đẩy anh vào.." Quỳnh Chi thở hắt ra , buồn bã thấy rõ. Vậy là có nguyên nhân cả, chính cô ta đẩy nam phụ Trung Kiên đến và giờ thì anh ta đem chuyện này ra làm lý do để từ chối cô ta .. "Kiên .."

"Em làm trò gì vậy??"

"Nếu bây giờ nhìn thấy thân thể của em .." Giọng nói của Quỳnh Chi đột nhiên đè thấp , ngọt ngào vô cùng ".. Có phải hay không anh cũng sẽ chịu trách nhiệm với em?"

Yên ắng thế là thế nào???

Quỳnh Chi cô ta thật sự thoát y trong bệnh viện để Trung Kiên xem một lần à?? Trời ơi, phòng bệnh này có hai giường nằm đấy nhé , không phải chốn không người đâu mà tự tiện làm như thế!!

Còn tên Trung Kiên điên rồ này nữa, sao anh không từ chối đi?? Im lặng thế là muốn nhìn thân thể cô ta có phải không hả???

*CẠCH !!

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đẩy mạnh một cái làm cửa mở toang ra. Do nóng vội nên dùng đúng tay phải , giờ đau đến thấu xương méo mặt.. Cũng đáng, tôi phải ngăn anh ta lại!!

Nhưng cửa vừa mở , khung cảnh trong phòng hoàn toàn không giống như tôi nghĩ . Chỉ có mình Quỳnh Chi ngồi phía ngoài, ung dung cầm điện thoại của Trung Kiên mà bấm bấm gì đó. Nam phụ của chúng ta hoàn toàn biến mất không dấu vết.

Anh ta đi đâu rồi??

Ninja chắc? Trốn nhanh gớm?

"Hi! Chị Quỳnh Chi?" Gãi đầu tỏ vẻ ngạc nhiên, tôi cố gắng nặn ra nụ cười thân thiện nhất với kẻ vừa tối qua suýt hại chết mình. Trong lòng thầm niệm 1000 lần : không thể trở mặt , không thể trở mặt ..

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!