Năn nỉ mãi cũng không cạy miệng được ông anh trai, kì quái , chuyện Trung Kiên đã từng cứu tôi cũng có phải cái gì bí mật lắm đâu mà anh ta giấu như mèo giấu c.. ừm , giấu kĩ thế??
Hay Tuấn Anh bịa chuyện như vậy, trong lúc nhất thời tôi hỏi đồn không nghĩ ra cái gì hay ho mà trả lời nên mới làm ra vẻ bí mật??
Đáng nghi lắm !
Dù gì trong nguyên tác cũng có viết : hai người này chỉ biết nhau một cách sơ sài , vì Trung Kiên hay đến nhà chơi với Tuấn Anh nên quen . Tịnh Nhi trước đây vì quá để ý tới nam chính Tuấn Đạt nên tất cả trai trẻ khác đều xem như ruồi muỗi , không để vào mắt!
Nhưng mà thật sự sau khi trải qua bao nhiêu chuyện đi ngược nguyên tác thế này , tôi cũng không biết mình có nên tiếp tục tin tưởng những gì mình đã từng đọc không nữa .
Ăn sáng xong không lâu , tôi phải đi gặp bác sĩ để xem xét một số vấn đề về tay phải và khám tổng quát lại một lần nữa .
Mặc dù mang tiếng khách VIP đi đến đâu cũng được chăm chút từ A đến Z , vậy mà loanh quanh mấy vòng cũng đủ làm tôi mệt muốn chết!
Thế này đủ hiểu người nghèo đi khám bệnh khổ sở đến đâu. Xếp hàng rồi chờ đợi các kiểu .. Đã có bệnh còn khổ đủ đường !!
"Em thấy Hòa An cũng có phòng khám .." Tôi nhăn mày thắc mắc "Tại sao không cho Trung Kiên tới đó? Chẳng lẽ phòng khám của Hòa An khong chất lượng?"
"Ngốc!" Anh trai lật qua mấy tờ giấy in kết quả xét nghiệm của tôi "Bệnh viện này cũng của Hòa An đấy thôi! Hơn nữa còn là nơi gần biệt thự nhà họ Hạ nhất!"
"Ra thế ..."
"Này, em về phòng nghỉ ngơi đi!" Tuấn Anh hài lòng xem hết các xét nghiệm của tôi , gật đầu tuyên thánh chỉ "Đợi Trung Kiên khỏi rồi cùng nhau xuất viện luôn!"
"Em đâu có làm sao mà phải ở đây?" Chỉ là gãy tay thôi cần gì nằm viện chứ? Tôi đây vẫn còn là học sinh , vẫn phải tới trường đó!! "Trung Kiên xuất viện lúc nào thì liên quan gì đến em?"
"Cậu ta là ân nhân của em đó!" Anh trai nói giọng trách móc nhưng ánh mắt lại đầy cưng chiều "Xuất viện Trung Kiên lại về nhà mình , thế là đủ liên quan chưa?"
Trong lòng nổi một trận phong ba cuồn cuộn!!
Tên nam phụ đó không phải anh ta giàu nứt đố đổ vách , tiền tiêu mãi không hết hay sao?? Tự dưng cứ chai mặt đến nhà Tịnh Nhi này ở nhờ là thế nào?? Chẳng lẽ đại gia tộc họ Nguyễn nhà anh ta tình nguyện để con cháu bơ vơ ở ngoài mãi như thế?? Họ không sợ mất mặt hay sao hả???
"Cậu ta nói nhà chưa mua nội thất xong xuôi .." Tuấn Anh như đoán được thắc mắc thông qua cái nhìn của tôi , nhún vai giải thích "Hơn nữa cậu ta ở một mình , sợ không có người chăm sóc!"
Lại câu hỏi cũ : Tiền chất đống của anh ta dùng để làm gì? Chả lẽ nam phụ này ki bo kẹt sỉ đến mức không dám dời ra một đồng nào để thuê người giúp việc hay sao?
Còn nữa .. Anh ta đến nhà tôi thì ai sẽ chăm sóc? Người làm ? Tuấn Anh? Hay là tôi
- kẻ vừa được anh ta cứu một mạng đây??
"Thôi , không thắc mắc nhiều!" Anh trai xoa xoa mái tóc của tôi , dịu dàng dỗ dành "Cậu ta ở đâu thì kệ cậu ta , em lo nghỉ ngơi đi , có lẽ quá trưa Vân sẽ qua thăm em đó!"
"Hửm ..." Vân? Vân nào? "Cô .. chủ nhiệm lớp em đó hả?"
"Ừm ừm .." Tuấn Anh gật đầu , tự dưng quay mặt đi không dám nhìn thẳng tôi , hai tai của anh zai tiểu thụ đỏ bừng lên "Thế nhớ , anh phải đi đến công ty có việc gấp!"
"Anh ! Anh chạy nhanh thế làm gì??" Tuấn Anh xoay người bước đi không lưu luyến , bóng dáng ngại ngùng như gái mới về nhà chồng "Sao anh biết cô Vân trưa nay đến thăm em? Anh nắm rõ lịch của cô ấy quá vậy???"
"..."
Í hí hí ~
Lẽ nào rèn sắt đã thành thép? Kế hoạch mai mối gán ghép hai người này với nhau đã thành công rồi?
Xem tôi lợi hại chưa? Đấy là mới chỉ để hai người họ đụng mặt tí , tôi còn chưa nhúng tay vào chút nào đấy nhé!
Cô Vân là chị của Hạ Lam và Hạ Vũ , trước Tuấn Anh và cô ấy đã trao đổi số điện thoại. Cùng là con cái trong gia đình thượng lưu, cách sống giống nhau nên tự dưng có nhiều điểm tương đồng .
Hơn nữa , nhìn là hiểu cô Vân này có tình cảm đặc biệt với Tuấn Anh ca ca . Người nhiệt tình như cô ấy đảm bảo có cơ hội là sẽ tấn công!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!