Cảm giác toàn thân đau nhức như thể vừa bị xe tải cán qua vậy ..
Đau quá , không biết cú ngã này có làm tôi xuyên lại không nữa? Nếu thế thì tiếc hận lắm , người ta mới vừa gặp lại Trung Kiên , còn chưa ngồi nói chuyện với nhau được câu nào đâu!!
Ớ , tôi vừa nghĩ cái khỉ gió gì kia??
Nỗi niềm tiếc hận của mày chỉ đơn giản thế thôi à?? Đúng là đồ ngốc! Nếu có tiếc , cũng phải là tiếc công sức nai lưng ra đi học cấp ba mấy tháng , rồi công sức giảm béo vất vả , làm đẹp cực khổ... mới đúng!!
"Hi, tỉnh rồi?" Vừa mở mắt đã thấy một khuôn mặt quen thuộc. Trung Kiên vẫn còn hơi nhợt nhạt , cười một cách đẹp trai sáng lóa nhìn xuống chỗ tôi đang nằm .
"Anh .." Tôi bật dậy làm Trung Kiên phải né vội vì không muốn u đầu "Đây là bệnh viện? Sao tôi lại ở bệnh viện?? Á .. ui .. Đau quá..."
Tay phải bông băng trắng lốp luôn!!
Trời ơi, xuyên về thì không nhưng thương binh thì chắc chắn rồi!
Đau quá má ơi ...
"Làm em lo lắng lắm hả?" Anh ta cười gian tà , tự đắc ngồi xuống chiếc giường bên cạnh.
Đây có vẻ là phòng VIP của bệnh viện , rất rộng rãi thoáng đãng , cũng không có mùi thuốc sát trùng hay mấy mùi gay mũi đặc trưng của bệnh viện mà rất dễ chịu. Trong phòng kê hai chiếc giường khá lớn trải ga trắng tinh , cửa sổ lớn nhìn ra vườn hoa , rèm cửa xanh dương được quấn gọn qua hai bên nhìn rất mát mắt .
Trên tường treo một chiếc tivi màn hình phẳng loại mới , nhưng vì không ai xem nên không được bật.
Có lẽ tôi ngã cầu thang vô thức lấy tay thuận chống xuống nên có vấn đề rồi. Hơn nữa còn là vấn đề nặng , ngày xưa lúc bé nghịch ngợm tôi đã từng sai tay một lần nhưng không hề thấy đau như bây giờ.
Nhưng sao tôi lại ở đây với Trung Kiên?
Lẽ nào tên cuồng em gái như Tuấn Anh lại chấp nhận để em gái mình ở cùng phòng với một tên đàn ông cầm thú? Cô nam quả nữ trong phòng , Tịnh Nhi này còn không phải kẻ xấu xí ma cũng ngại nhìn như xưa nữa ..
Mọi người đâu cả rồi?
Sự việc diễn ra như thế nào? Đã giải quyết kiểu gì??
Trời ạ, có ai nguyện ý giải thích rõ ràng cho tôi không??
"Lo lắng chuyện gì?" Mớ bòng bong trong đầu không được giải thích làm tôi loạn lên, mờ mịt hỏi.
"Thì .. Tôi đó!" Anh ta từ từ nằm xuống chiếc giường bên cạnh , hàng lông mi đen dài khẽ chớp động như cánh bướm "Nghe mọi người nói em chạy theo vội đến mức ngã cầu thang ... "
==!!
"Khi nãy mê man em còn gọi tên tôi nữa!!"
Ảo tưởng quá má!!
Vâng , tôi ngã cầu thang đấy, nhưng không phải vì vội đâu mà do bị người ta ám hại !!
Anh cũng không nhìn xem , tôi chạy theo anh mà vội thì thời gian đâu mà thay đồ ? Thời gian đâu mà tháo trang sức?? Đúng là ngốc !!
Quay sang định đáp trả gì đó đã thấy Trung Kiên thở đều đặn nhẹ nhàng . Khuôn mặt nam tính tái nhợt trên nền ga trắng xóa . Đôi môi nhạt khe khẽ khép mở , cánh mũi phập phồng theo từng nhịp thở yếu ớt , dịu dàng .
Ai nha~
Đại trượng phu nhà anh thật yếu! Bị ong đốt có tí xíu mà làm như sắp chết không bằng, còn phải nằm viện nữa chứ !
Quá kém!!
Mà này .. Sao không có ai tới đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!