Chương 33: (Vô Đề)

Này! Bớt mâu thuẫn tý đi được không hả??

Tại sao hai đứa đều đánh người mà một đứa phải đến lớp còn một đứa phải ở nhà?

Thêm nữa , ông biết đi học mấy cái lễ nghi đó vô ích còn bắt tôi đi là thế nào??

Hèm ~ Kêu gào cho có lệ thôi, chứ thật ra tôi cũng đang muốn đi học vài thứ để tự bảo vệ bản thân. Trong cái rủi lại có cái may, xong rồi, giờ thì tha hồ đi học mà không lo bị ai nghi ngờ hay tra hỏi .

"Mình à, sao lại bắt con nghỉ học chứ??" Mẹ kế hiển nhiên không đồng tình với quyết định đầy mâu thuẫn của bố, lập tức nhào đến khóc lóc . Phải rồi, con gái quý , chỗ dựa sau này của bà ấy , không bênh sao được "Chuyện này giải quyết như thế không ổn!"

"Không ổn? Cái gì không ổn?"

Dại rồi mẹ kế ơi! Chẳng lẽ bà không biết loại đàn ông trọng sĩ diện này coi mặt mũi mình còn hơn mạng hay sao, tự dưng nói quyết định của ông ta không ổn khác nào vả mặt ông ấy.

Quả nhiên , nhìn vẻ mặt bố hờ đang bừng bừng tức giận kia thì biết .. Đúng là khôn ba năm dại một giờ, bênh con cũng nên bình tĩnh!

"Mình à, em nói này ..." Mẹ kế phát hiện bản thân lỡ lời lập tức xoa dịu "Kìa, mình đi đâu thế ??"

"..."

Không khí trong phòng ăn giảm nhiệt khá nhiều , chỉ còn ba người trẻ tuổi chúng tôi đang im lìm nhìn theo bóng dáng hai người lớn đang hừng hực khí thế đi khuất sau cửa phòng ăn.

Tuấn Anh khẽ liếc tôi một cái, đôi mắt đầy tán thưởng gật đầu .

"Giống mẹ thật đó!" Anh trai xoa xoa mái tóc dài của tôi, vui vẻ nói "Thật xinh đẹp! Bảo sao khi nãy bố nhìn em kinh ngạc như vậy!"

"Ừm .." Tôi gật đầu đồng tình , quả nhiên Tịnh Nhi này giống mẹ đến 7-8 phần . Những đường nét sắc sảo kết hợp với sự nhu hòa một cách hoàn hảo , một người nhìn qua đã thấy cái đẹp ấy quá mạnh mẽ , khác hẳn vẻ xinh đẹp thanh thuần động lòng người của Ngọc Nhi ..

Câu khen này đánh trúng tim của Ngọc Nhi , cô nàng đang hậm hực vì khi nãy bị ông bố hờ đá khỏi mấy lớp học thượng lưu , cấm túc một cách có hàm ý . Nay lại thêm sự tức giận do thất vọng vì ông ta đang chung sống với mẹ mình mà lại dám có suy nghĩ về người phụ nữ khác!

Người phụ nữ ấy không ai khác chính là mẹ của Tịnh Nhi này đây!

"Sao thế Ngọc Nhi?" Tuấn Anh nhếch môi liếc qua , anh trai này dường như không còn chút hứng thú với nữ chính nữa .. thậm chí cách nói chuyện giờ đây còn có chút ghét bỏ và đề phòng "Có gì không đồng tình với quyết định của bố à?"

"Dạ.." Ngọc Nhi như cảm nhận được sự ghét bỏ của Tuấn Anh , cúi đầu dịu dàng "Không ạ, em thấy bố làm như vậy rất đúng!"

"Thế sao? Vậy hai đứa có muốn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe không ??"

...

Hôm sau tôi có hẹn với Hòa An tại phòng khám tư của anh ta .

Dạo này thường xuyên đến đây kiểm tra sức khỏe nên cũng có chút quen thuộc . Dừng xe bên đường , sau đó xuống đi bộ qua một cánh cổng lớn , tiếp đến là khoảng khuôn viên khá rộng rãi trồng đầy hoa và cây cảnh .

"A!"

"Này , mắt để đi đâu thế??"

"Chính cậu đâm vào tôi mà!!"

Hừ, tác giả đại nhân bà có thể bớt nhàm chán hơn không?? Thiếu gì cách gặp người mà cứ nhất quyết bắt chúng tôi phải va chạm nảy lửa một cách phi lô gic và hệt phim Hàn thế này chứ??

Đáng ghét , đã vậy còn đau hết mũi ..

"Ồ , là cậu à?"

"Hạ Vũ??" Tôi xoa mũi nhìn lên, chậc, mình thật là có duyên với cặp đôi gen tốt quá mà! Không đi cùng cô em sẽ gặp ngay ông anh!

Hạ Vũ vẫn mặc đồng phục trường , nhưng cái áo trắng đồng phục đã dính đầy bụi đất , vài chỗ còn rách nát tả tơi cực kì . Chắc lại vừa đi đánh nhau về đây mà .. Hình như cậu chàng còn bị thương nên phải tới đây băng bó , xem bàn tay trắng bốp kia thì hiểu rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!