Chương 29: (Vô Đề)

Bị phớt lờ thì ai mà chả điên tiết , đảm bảo tôi mà là em nữ chính bây giờ thì trong lòng sẽ thầm hạ quyết tâm không bao giờ thèm nhìn mặt Tuấn Anh tiểu thụ nữa ấy chứ ..

Chậc, đó là tôi thôi, một đứa phổi trâu phổi bò ruột để ngoài da mới phản ứng như vậy .. Ngọc Nhi thì khác . Tôi làm sao có thể quên đây là nữ chính được viết theo chiều hướng sáng tạo bệnh hoạn của em tác giả chứ?

Đúng vậy!

Ngọc Nhi không phải thánh nữ , càng không phải Bạch Liên Hoa! Em ấy chính là rắn độc đội lốt thỏ non đấy!!

Ực , Tuấn Anh phớt lờ cưng thì cưng đi mà lườm nguýt anh ta , cớ gì phải bắn ánh mắt sắc như dao ấy về phía chụy???

Có phải đang tính kế gì tôi không vậy??

Tự dưng thấy tình tiết truyện đi đúng hướng ban đầu làm lá gan tôi nhỏ đi không ít đâu ..

"Quà .. " Tôi nuốt nước bọt "Cho em á?"

"Đúng đó!" Anh trai vui vẻ đáp lời "Hôm đó đi dạ tiệc ưng ý bộ Hoa Đêm nhưng lại bị Trung Kiên cướp mất!"

"Hoa Đêm có phải bộ trang sức gồm một chiếc nhẫn và một chiếc lắc không anh??" Ngọc Nhi nghi ngờ hỏi "Đêm đó em thấy họ đề bảng , đó là bộ trang sức được đấu giá với mức giá trên trời kỷ lục!"

"Ừm.. Chính là nó đó!" Tuấn Anh gật đầu xác nhận.

Giá trên trời??

Vậy là tôi chẳng cần làm gì cũng sở hữu trong tay một món đồ giá trị à?? Trời ơi, vẫn biết là trên đó gắn đầy ngọc .. à , kim cương đen , nhưng nào hay nó đắt rẻ thế nào . Kiếp trước tầm hiểu biết của tôi đây mới dừng lại ở giá vàng thôi ..

Đúng là nhà tư bản có khác, tặng nhau cả gia tài cũng không thấy tiếc!

"Em chưa được xem tận mắt .." Ngọc Nhi tiếp tục thắc mắc , chậc, xem tận mắt sao được? Theo đúng kịch bản thì hôm đó em bận dây dưa với nam chính trong nhà vệ sinh kia kìa! Đến được đại sảnh dự tiệc mới tài! ".. Nhưng sao lại đắt vậy nhỉ? Cô gái nào được anh Kiên tặng cho món quà đó đúng là may mắn !"

"Nghe nói cậu ta mua tặng vị hôn thê!" Đạt lúc này mới chậm rãi lên tiếng "Bộ trang sức đó đính chín viên kim cương đen tượng trưng cho sự vĩnh hằng , đã vậy còn là thiết kế tâm huyết của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng thế giới .."

"Tôi còn nghe nói .. Hai người đính ước bằng bộ trang sức này , dù thế nào cũng không thể chia lìa !"

"Bảo sao nó đắt!"

"Anh Kiên đã có hôn thê rồi sao??"

"Cũng không rõ , hôm đó mới thấy cậu ta nhắc lần đầu!"

"Lạ thật đấy .."

"Cậu ta có vẻ mê đắm cô gái này rồi .."

"..."

What??

Hôn thê cái gì??

Không thể chia lìa cái gì???

Nghe gớm như kiểu lời nguyền ấy!!!

Trung Kiên, anh có mục đích gì khi ném cái hộp đó ở chỗ tôi?? Còn nói là để tặng cho vị

-hôn

-thê của mình nữa! Theo tôi nhớ thì Tịnh Nhi này chưa bao giờ là hôn thê của anh ta hết!!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!