Ngọc Nhi lùi lại một chút và giải thoát cho Tường Vy khỏi bàn tay ma quái của mình. Chuyên gia từ lúc thoát khỏi kìm kẹp thì lúng túng , sợ hãi không biết phải đi về đâu cho đúng ..
Nữ chính bị ánh mắt của tên thiên tài kia áp đảo đến mức không còn đường lui. Quả nhiên không hổ danh bác sĩ điên.. Ừm , bác sĩ tâm lý! Chỉ nhìn một cái là đoán biết được hết người ta thế nào rồi, xem kìa , đến cả nữ chính có hào quang vạn trượng mà ở trước mặt anh ta cũng phải nhún nhường .
"Thực đơn này nhìn qua thì có vẻ bình thường..." Hòa An mỉm cười chỉ chỉ tờ giấy mỏng trên bàn ".. Nhưng thực chất lại có vài món khi ăn cùng với nhau sẽ trở thành độc dược!"
"Độc dược?"
"Phải! Thứ độc này không lấy mạng người ta ngay mà là tích lũy dần dần, đến khi đủ rồi thì người ăn theo chế độ này sẽ có đủ bệnh!" Anh ta tiếp tục nói, quái, sao cứ nhìn tôi thế hả??
Làm chị đây lạnh gáy lắm rồi đấy nhé!
Không hiểu nguyên chủ đã ăn bao nhiêu ngày theo cái thực đơn quái quỷ kia rồi?? Mẹ ơi, có khi nào vừa hưởng thụ xong đã chết bất đắc kì tử không ta??
Thế thì thôi đi!
Tôi muốn trở về làm Vi Ái Nhi mặt sẹo trước đây cơ! Tôi nghèo mà tôi có sức khỏe!! Tôi không muốn chết đâu !!
À .. Mà nhỡ đâu chết ở đây xong có thể về thế giới cũ thì sao??
"Nam thì sinh lý yếu , sau đó hỏng thận hỏng gan, cuối cùng suy nhược mà chết . Nữ thì không thể có con, toàn thân rệu rã và cái chết cũng là điều không thể tránh khỏi!" Bác sĩ mỉm cười quay đi "Đặc biệt là .. Chẳng thế sống nổi quá 20 tuổi!!!"
"Nói! Cô đã cho Tịnh Nhi ăn cái này bao lâu rồi???" Tuấn Anh không còn kiên nhẫn , cũng chẳng nề hà bản chất quý ông của mình , lao đến nhấc bổng Tường Vy lên mà hỏi.
Cô nàng chuyên gia đau đến nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi toát đầy trán. Miệng ú ớ không nói lên lời còn đôi mắt sợ hãi cứ liếc về phía Ngọc Nhi cầu cứu.
Quái thật, sao tôi không có cảm giác tức giận mấy nhỉ?
Cảm xúc toàn thân cứ bình chân như vại vậy đó .. Hay là do chuyện cô ta làm là với Tịnh Nhi nguyên chủ chứ chẳng phải mình nên mới như vậy??
Bất bình vì chuyện xấu xa cô ta làm cũng có , thế nhưng ..
"Nói nhanh!" Tuấn Anh vẫn ra sức lắc, bàn tay cô nàng đầy những máu, máu chảy thấm cả xuống sàn nhìn rất đáng sợ..
Đại Việt vô dụng này!
Đi lấy đồ sơ cứu mà sao cũng lâu như vậy??
Ông trời cho anh cái chân dài hơn mét đúng là phí phạm mà!
"Anh bình tĩnh đi, cô ấy đang bị thương đấy!" Tôi giữ tay Tuấn Anh lại , anh trai bực bội liếc cô nàng một cái rồi thả tay cho cô ta tự đứng "Dù gì cũng là chuyện đã rồi.."
"Em .." Tuấn Anh cáu kỉnh "Em đúng là đồ ngốc!!"
Tôi không ngốc!
Chỉ là không phải cô ta có lỗi với tôi thật thì việc gì tôi phải cáu chứ? Bây giờ trút giận lên Tường Vy không phải thượng sách, bắt thóp nữ chính mới là cách hay, ngăn được cái chết thê thảm của tôi sau này ..
Ánh mắt Hòa An đang nghiên cứu vẻ mặt Ngọc Nhi chợt dừng lại, anh ta ý nhị nhìn tôi một cái rồi mỉm cười quay đi. Sợ hãi quá! Thánh thần thiên địa ơi, chưa bao giờ đứng trước mặt trai đẹp hay cười mà tôi lại thấy run thế này hết ráo!
"Cô lấy được thực đơn ở đâu hay vậy??" Hòa An vui vẻ hỏi "Thứ này đâu phải dễ tìm?"
"Không.. Không phải tôi !!!" Tường Vy xua tay sợ hãi "Là Ngọc Nhi đưa cho tôi bảo tôi dùng với cô chủ! Tôi thật sự không biết gì hết!"
"Tường Vy ! Em nói gì vậy??" Ngọc Nhi cắn môi, chỉ một lát sau đã lệ nhòe khóe mắt .
"Chị .. Chính chị đưa cho tôi còn gì!!" Cô nàng hoảng loạn nói xiên xẹo "Còn bảo giới thiệu việc làm cực kì tốt cho tôi , chỉ cần làm xong việc đó sẽ giúp tôi thoát khỏi động gái .. Xin cô , cô chủ hãy tin tôi đi!!! Tôi không có , đều là cô ta sai khiến tôi làm!!"
"..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!