Sét đánh giữa trời quang !!
Là Trung Kiên !!!
Nam phụ này giờ phải ở dạ tiệc sau đó nhìn nam nữ chính mà đau lòng chứ? Sao tự dưng anh ta xuất hiện ở đây? Đã vậy còn gõ cửa phòng tôi như điên nữa??
Hay anh ta đau lòng quá nên bỏ về giữa chừng , không kịp xem Ngọc Nhi đẩy Đạt ra và chạy ra ngoài? Cũng chẳng kịp tự sốc lại tinh thần để tiếp tục theo đuổi em ý ..
Nhưng dù đau lòng cũng không nên tìm tôi chứ .. Chả lẽ Tịnh Nhi đây là bao cát cho toàn bộ nhân vật trong truyện hay sao? Ai buồn bã cũng có thể trút lên đầu???
Đừng có hòng!!
"Này, anh biết em ở trong phòng.. " Ảo giác đúng không? Hình như tôi nghe thấy cả tiếng cười của anh ta lẫn trong giọng nói .
Ù hây , nhất định là điên tình rồi!!
".. và anh cũng biết là em chưa ngủ.. Thế nên , mở cửa mau!!!"
"Có việc gì thì anh nói luôn đi!" Tôi rụt rè lên tiếng , hừ , làm sao anh ta biết được ? Nhất định là đoán mò!! "Đêm rồi nam nữ ở chung không tiện!"
"Em đã nghĩ đến đoạn ở chung rồi à??" Anh ta cười nhỏ , giọng nói như phát hiện ra điều gì thú vị lắm "Anh chỉ định đưa cho em cái này rồi đi ngay!"
"Cái gì??" Trung Kiên có đồ đưa cho tôi?? Hay là của Tuấn Anh gửi? Có thể lắm .. vì bọn họ cùng nhau đến dạ tiệc mà , Tuấn Anh vì bố tôi không thể đi nên bận bù đầu , còn Trung Kiên , theo như tiểu thuyết thì lúc này đã hoàn thành xong việc thanh trừng tập đoàn nên tiêu dao tự tại đi dạo đến cả nhà vệ sinh cơ mà ...
Ừm , nhắc mới nhớ , dạo này chắc anh ta bận việc công ty nên ít xuất hiện thật . Nói là ở nhờ nhà tôi , còn ở ngay cạnh phòng tôi nữa , vậy mà thời gian chúng tôi đụng mặt nhau ít đến thảm thương .. Nếu có gặp thì anh ta cũng chỉ mặt dày đùa tôi vài câu sau đó lại đi thẳng ..
"Em có lấy không??" Anh ta thiếu kiên nhẫn , tay gõ nhịp lên cửa một cách dồn dập "Đồ quan trọng lắm , không ra tôi vứt đi đấy!"
Vứt đi thì vứt đi!
Anh dọa tôi à?? Đây thèm vào !! Ỉ* vào nhé !!!
Nhưng .. Anh ta vừa đi dạ tiệc đấu giá trang sức về đó, còn là đồ quan trọng nữa kìa ....
"Anh để ở cửa, chút nữa tôi lấy!!"
"Không được! Thứ này mong manh dễ vỡ lắm .." Trung Kiên nhỏ giọng , cái gì vậy? Dạo này mọi người chuộng mốt thách thức sự tò mò của người khác ghê ta .. "Với lại , anh phải đưa tận tay cho em mới yên tâm được!"
Thôi được rồi!
Tôi thua anh!!
Chậm chạp lê thân ra khỏi bàn học , tôi đứng trước gương chỉnh lại tóc tai chút cho chỉnh tề. Nói gì thì nói , người ta là trai đẹp đó, tiếp xúc với trai đẹp thì mình cũng phải ổn ổn tý coi như nể mặt người ta chứ !
"Cái gì .. Ơ .."
Chưa nói hết câu , toàn bộ thân thể đã bị bao bọc bởi mùi nước hoa nam tính kết hợp với hương rượu tây nồng nàn . Tất cả hòa quyện vào với nhau tạo thành thứ mùi vị ngòn ngọt quẩn quanh đầu mũi .
Tôi chết sững giữa vòng ôm to lớn và mạnh lẽ của anh ta , bất ngờ đến nỗi thân thể bị người đàn ông này lôi kéo vào tận chiếc giường lớn giữa phòng lúc nào chẳng hay..
"Tránh ra!!" Bị đè nặng , muốn chìm trong lãng mạn cũng không được! Tôi đưa tay nghiến răng nghiến lợi muốn đẩy anh chàng đẹp trai này khỏi người mình "Anh say à?? Đừng có tùy tiện ôm người khác!!"
"Anh đâu có say .. " Trung Kiên cười tà , cố gắng rúc đầu vào mái tóc của tôi. Mẹ ơi, anh tỉnh táo lại đi! Tôi chưa có tắm rửa gì hết đâu .. "Thật đó .."
"Anh bị làm sao thế hả??" Tôi quát, quái, sao quát lớn thế mà chẳng thấy ai đến??
Không phải nhà này nhiều người làm lắm hay sao???
Hừ, lại lệch trọng tâm rồi .. Trung Kiên này tự dưng nổi cơn gì vậy?? Anh ta đau lòng đến mức điên thật rồi à?? Đến mức muốn tìm người an ủi mà không cần biết người đó là ai??
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!