Nghe tiếng động , tôi lập tức quay mặt về phía cửa. Thầy chủ nhiệm nhìn mặt bừng bừng kiểu kia hiển nhiên là không vui rồi.. Ông ta còn đá thúng đụng nia, đạp cửa đạp bàn các kiểu trước khi tiến gần đến chỗ tôi ngồi nữa chứ, chắc hẳn là đang bực mình lắm đây!
Thầy chủ nhiệm đã thay bộ đồ thể dục giống hệt của tôi, có lẽ là mượn tạm của em nam sinh tốt
-bụng nào đó trong lớp. Mái tóc nửa xanh nửa bạc khi nãy bóng mượt thì giờ rối bung lên, mỗi sợi chỉa về một hướng cực kì lộn xộn ..
Chẳng có chút phong phạm nào hết!
"Em còn gì để nói?" Ông ta ngồi phịch xuống đối diện tôi, gằn giọng nói, nước bọt văng tứ tung và ánh mắt thì sắc lẻm cũng bắn tia nhìn ra khắp phía.
"Thầy thấy cả rồi, em còn nói gì được nữa!" Đó, đám người trong lớp "chơi" Tịnh Nhi đây như thế, thầy nếm trải xong rồi tự nhận xét đi!
"Được lắm!" Ông ta nhếch mép "Dám bẫy cả tôi! Chuyện này không phạt em nhất định sẽ làm gương xấu cho học sinh khác! Em cũng nên biết điều tự gọi điện báo cho bố mẹ mình đi!"
"Cái gì ạ??" Tôi bẫy?! Ông ta có mắt không thế? Hay bị cơn tức làm cho lú lẫn rồi??
"Cái gì? Em còn dám hỏi lại tôi cái gì à??" Thầy chủ nhiệm vẫn bực bội gằn giọng "Bố mẹ em không dạy em nói chuyện với người lớn ra sao à? "
"..."
"À .. Tôi suýt quên mất .. Mẹ em mất sớm , còn bố em bận kinh doanh thế thì lấy đâu thời gian.. Bảo sao lại giáo dục ra loại con gái xấu xí cả tâm hồn lẫn thân thể như em!"
"Thầy đừng sỉ nhục người khác như vậy!" Giây phút ngỡ ngàng qua đi, không có máu nóng lên não hay bực bội như tôi tưởng tượng..
Tôi vô cảm à?
Có lẽ chỉ là do từ nhỏ đã quen với việc bị đám trẻ con ngoài cô nhi viện chửi thế rồi .. nên giờ nghe lại câu này từ một nhà tri thức , chỉ thấy ông ta thật nông cạn mà thôi.
"Sỉ nhục em còn là may cho em đấy!" Ông ta vẫn tiếp tục công kích , tựa như dùng ngôn ngữ đâm một cô bé mới 15 tuổi là việc làm vui vẻ lắm vậy "Em tưởng tôi không biết gì thật à? Chuyện em cố gắng trụ lại lớp này vì một thằng con trai ấy ... "
"..." Ấy, tôi đoán bừa cái đó, hóa ra lại đúng thật à??
"Nói cho em hay..." Ông ta cười khinh thường , người nhoài lên dí sát mặt vào mặt tôi, giọng nói không hề giấu giếm sự mỉa mai ".. Ông bố giàu có của em có các thêm vàng .. Cũng chẳng có thằng nào ngu mà nhảy vào yêu đứa hư hỏng như em đâu!"
"Á á á... Thầy làm gì vậy?? " Tôi để mặc ông ta nói xong câu , sau đó lấy tay túm quần túm áo như thể chuẩn bị bị "hấp diêm" "Thầy .. Thầy không thể làm thế !! Á á á .. Cứu ..."
"Em làm trò gì vậy??" Ông ta ngẩn ra nhìn tôi , sau đó tái mặt nhào lên bịt miệng tôi lại "Câm miệng , em gào cái gì hả??"
"Ối á á á ..."
"Câm ngay!!!"
Rất nhanh , ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân rầm rập, tôi cúi đầu nở nụ cười mãn nguyện . Camera ở ngay sau lưng ông , dù có xem lại cũng chỉ thấy ông đang "đè" tôi mà thôi!
Loại con gái không ai thèm cũng có sao?
Tôi đây sống hai mấy năm trời đều là như vậy đấy!!
Loại đàn ông đáng chết!
...
Mặc dù cố gắng hết sức nhưng tôi cũng không thể hoàn thành buổi học đầu tiên của mình.
Đúng là thế giới cẩu huyết mà, ở đây có một thời gian thôi tôi đã phải vận dụng toàn bộ nơ ron thần kinh để cải thiện cuộc sống của mình rồi. Tốn sức lực , tốn thời gian , tốn cả mấy chương sách vô nghĩa nữa ..
Tưởng rằng không có tiền là khổ, bây giờ xuyên qua thân thể con nhà giàu này rồi mới biết , ra là không có địa vị còn khổ hơn nữa!
"Suy nghĩ cái gì mà ngẩn người ra thế??" Chiếc xe ô tô sang choảnh đậu ngay trước mũi giày của tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!