Chương 50: (Vô Đề)

Edit: Lune

Hôm sau, thứ Hai.

Đa phần bữa trưa Lục Khả đều ăn ở căng tin công ty, nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như lúc bố mẹ về nhà ăn trưa sẽ dặn đầu bếp làm nhiều đồ hơn một chút rồi mang đến cho Lục Khả.

Trước khi tan làm ăn trưa, trợ lý Đường cầm lấy túi giữ nhiệt được gói kỹ càng từ tài xế riêng nhà họ Lục, chạy tới công ty trước giờ ăn, đặt mấy hộp cơm lên bàn trong phòng nghỉ của Lục Khả

- Việc này không phải vì Lục Khả mà vì để Đường Bách có thể nghỉ ăn trưa đúng 12 giờ.

12 giờ 20, Lục Khả mới kết thúc công việc, quay về phòng nghỉ.

Liếc thấy túi giữ nhiệt trên bàn, anh dùng điện thoại nhắn tin cho bố mẹ.

[Lục Khả: Con nhận được rồi.]

[Bố: [ok]]

Mở túi ra, bên trong có ba cái hộp giữ nhiệt xếp chồng lên nhau, cái nào cũng rất đầy thức ăn.

Khóe miệng Lục Khả giật giật.

Đúng là anh ăn nhiều thật nhưng cũng đâu phải thùng cơm.

Lấy ra một hộp trong đó, qua vỏ hộp trong suốt có thể thấy lờ mờ tôm đã bóc vỏ xào với rau xanh, dưa chuột xào vừa phải, màu xanh tươi. Xung quanh còn có một ít rau quả salad.

Đầu ngón tay gõ mép bàn, chẳng hiểu sao Lục Khả lại nghĩ đến cái tên đã gầy lại còn kén ăn nào đó, khóe miệng hơi hạ xuống.....

Một giờ chiều, cửa phòng bệnh của Quý Miên bỗng bị đẩy ra.

Người đi vào mặc bộ âu phục chẳng hợp với phòng bệnh viện chút nào, trong tay xách một túi giữ nhiệt to đùng, sải bước tới bên giường bệnh.

Quý Miên ngỡ ngàng nhìn Lục Khả như một cơn gió ùa vào, không thèm chào hỏi gì, anh đi thẳng vào rồi mở cái túi mình mang đến.

Lục Khả ném cho Quý Miên một cái hộp giữ nhiệt, ngồi xuống bên giường bệnh.

Anh hờ hững lên tiếng: "Ăn đi."

Quý Miên:...

"... Anh Lục, tôi ăn trưa rồi."

"Là nếm qua mới đúng." Bên cạnh, Chu Trung xưa nay ít nói vậy mà lại chủ động mở miệng nói một câu: "Cậu chủ ăn được hai ba miếng là buông đũa rồi."

Quý Miên:...

Ánh mắt Lục Khả lần nữa nhìn về Quý Miên, vẻ mặt như đang nói "nghe gì chưa?".

Quý Miên ôm hộp cơm mà Lục Khả nhét vào tay mình, hỏi: "Anh Lục vừa từ đâu tới vậy?"

"Công ty."

"Cách đây gần lắm à?"

Lục Khả nhớ lại, hình như là mất nửa tiếng lái xe từ công ty tới đây: "Tàm tạm."

Quý Miên thoáng im lặng, rồi lại nói: "Anh cố ý tới đây chỉ để đưa cơm cho tôi thôi à? Tại sao?"

"Tại rảnh quá nên chán."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!