Edit: Lune
Nhiệt độ trên boong tàu dưới ánh nắng ban trưa cao nên hầu hết khách khứa đều chọn vào nhà hàng ăn cơm hoặc quay lại phòng tiệc vui chơi, chỉ có một phần nhỏ là ở lại khu giải trí trên boong tàu.
Hứa Tri Hạ ưa lạnh sợ nóng nhưng kiểu gì cũng không chịu về phòng nghỉ ngơi mà ở lại ngâm người trong hồ bơi.
Bơi mệt rồi thì thả lỏng toàn thân, cậu dang rộng hai tay ra, cả người nằm ngửa nổi trên mặt nước, chỉ có mặt với một phần nhỏ cơ thể lộ ra trên mặt nước.
Tần Diễm không biết bơi nên ngồi bên cạnh nhìn cậu, hắn bị tư thế chẳng ra hình thù gì của Hứa Tri Hạ chọc cho không nhịn được cười.
Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ, mười một giờ hơn rồi, bèn hỏi người trong nước: "Tri Hạ, em đói chưa?"
Hứa Tri Hạ nghe tiếng mới từ từ thay đổi tư thế, bơi vài cái đến bên bờ. Cậu vén mái tóc ướt sũng ra sau, khuôn mặt tinh xảo đẫm nước xuất hiện trước mắt Tần Diễm.
Ánh mắt Tần Diễm hơi tối xuống.
Cánh tay trắng sữa của Hứa Tri Hạ đan vào nhau tựa trên bờ, biếng nhác đáp: "Hơi hơi."
Tần Diễm đứng dậy: "Vậy anh đi gọi Trì Thu rồi cùng đi ăn cơm nhé, hôm nay vẫn chưa thấy cậu ấy ra ngoài."
"Anh em chắc vẫn đang ngủ, đừng gọi anh ấy."
"Vẫn đang ngủ?"
Hứa Tri Hạ gật đầu: "Anh ấy say rượu, ngủ nhiều hơn mọi khi cũng bình thường mà."
Tần Diễm bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn nhớ tối qua Hứa Trì Thu chỉ nhấp hai ngụm rượu thôi mà, sao lại say đến mức như vậy chứ?
"Sức khỏe của Trì Thu ngày càng..." Hắn kịp thời dừng lại, không để chữ "kém" buột ra khỏi miệng.
Hứa Tri Hạ cười chua xót, cụp mi xuống.
Đôi đồng tử sẫm màu giống với Hứa Trì Thu lóe lên vẻ phức tạp..... Anh à, đây là do anh tự chuốc lấy thôi.
"Lên đây lau người đi."
Tần Diễm cầm một cái khăn đến, lau tóc giúp Hứa Tri Hạ vừa lên khỏi bể bơi. Thiếu niên cúi đầu, làn da sau khi ngâm trong nước như được tô thêm một lớp ánh sáng dịu nhẹ, trông càng thêm nõn nà.
Tần Diễm bỗng cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
Hắn cầm chiếc khăn bông mềm mại, dịu dàng lau mái tóc ướt trước trán Hứa Tri Hạ, chợt thấy may mắn: May mà Hứa Trì Thu không ở đây.
Thực ra hắn muốn ở riêng với thiếu niên nhiều hơn, chỉ có hai người họ thôi, dù Hứa Trì Thu là bạn chơi thân nhất thời thơ ấu của hắn.
Hắn mới lau được vài cái thì Hứa Tri Hạ đột nhiên ngửa người ra sau, né động tác của hắn.
Tần Diễm hơi ngẩn ra: "Sao vậy?"
Hứa Tri Hạ cười nói: "Anh lau chậm quá, anh Diễm."
Cậu nhận lấy cái khăn từ tay Tần Diễm, vắt lên vai rồi đi ngang qua Tần Diễm về phía phòng thay đồ.
Bóng lưng thậm chí còn có vài phần lạnh nhạt không phù hợp với vẻ ngoài ngoan ngoãn thường ngày của cậu.
Trong phút chốc, Tần Diễm nhìn mà sững sờ, một lúc sau hắn mới lắc đầu.
Chắc là ảo giác thôi.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!