Edit: Lune
Quý Miên bị thuốc hành hạ cả một đêm.
Khoảnh khắc bước vào cửa, hai chân cậu mềm nhũn ngã xuống phía sau cửa, lúc đầu chỉ có thể dựa sau cánh cửa, tư duy rối loạn, ý thức mơ hồ.
Âm thanh điện tử của hệ thống thỉnh thoảng sẽ gọi tên cậu, đôi khi Quý Miên không nghe thấy, đôi khi nghe thấy nhưng lại không có sức lực để đáp lại.
Đến sau nửa đêm, cậu bắt đầu tỉnh táo lại từ trạng thái mơ màng, tay chân cũng dần có sức trở lại.
Nhưng cơ thể lại khó chịu hơn lúc trước.
Lục phủ ngũ tạng của cậu như thể đang bốc cháy, hơi thở phả ra nóng bỏng, còn có ham muốn khó nhịn giày vò cậu gần như phát điên.
Quý Miên đi vào phòng tắm tự xử mấy lần nhưng không đáng kể. Sau đó lại tắm nước lạnh liên tục cho đến khi đầu ngón tay lạnh buốt mới coi như tạm ổn.
Dùng thân thể này làm xong loạt động tác kia không khác gì tìm cái chết.
Quý Miên bước ra khỏi phòng tắm, uống cạn mấy cốc nước to để xoa dịu cổ họng sắp bốc cháy của mình. Cậu bị lạnh run bần bật, cần phải đắp chăn, nhưng cảm giác nóng rực trong lồng ngực lại mơ hồ có dấu hiệu phát tác khiến cậu cảm thấy cực kỳ bất lực.[Hệ thống, tôi sẽ chết à?]
[... Không chắc. Tuy tuyến sinh mệnh của nguyên chủ còn một năm nhưng còn tùy theo tình trạng cơ thể nữa, tuyến sinh mệnh có thể kéo dài hoặc rút ngắn trong một khoảng nhất định, như cơ thể này của cậu... phạm vi dao động có lẽ từ một đến năm năm.]
Nói cách khác, nếu may mắn thì Quý Miên còn có thể sống thêm sáu năm nữa, nếu không may thì có thể đến thế giới mới ngay tối nay.
Quý Miên im lặng, quấn chặt chăn.
Cảm giác sắp chết không dễ chịu gì, mặc dù biết mình sẽ tỉnh lại trong thế giới mới nhưng khi ý thức chìm vào bóng đêm vô tận vẫn sẽ khiến người ta sợ hại.
Kể từ khi cậu chết ở thế giới trước, cậu tới thế giới này mới được vài ngày mà thôi. Cậu không muốn trải qua cái chết lần nữa nhanh như vậy.
Khi trời hửng sáng, cậu nhắm mắt lại.
Trước khi ngủ, Quý Miên âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng ngày mai có thể tỉnh dậy như thường....
Gần giờ ăn trưa, Lục Khả bước ra khỏi phòng.
Cánh cửa phòng đối diện vẫn đóng chặt.
Tối qua anh về phòng chưa được bao lâu đã ngủ, hoàn toàn không quan tâm đến tình huống bên ngoài.
Còn về chuyện Quý Miên giải quyết thế nào thì đó không phải chuyện của anh.
Lục Khả tự thấy hành vi tối qua của anh đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, thậm chí đời này anh chưa từng làm việc thiện mấy lần như vậy đâu, anh còn chủ động đề nghị giúp đỡ Quý Miên kìa
- là đối phương tự không biết tốt xấu thôi.
Có điều anh khá tò mò, không biết tên bệnh tật kia cuối cùng đã làm thế nào nhỉ, cũng đâu thể không giải quyết chứ....... Cũng không chắc.
Với tình trạng sức khỏe của người kia thì hình như không có sức lực đi tìm người thật.
Lục Khả chuẩn bị rời đi thì dừng bước, đột nhiên nghĩ: Đừng bảo tên bệnh tật kia chết bên trong rồi nhé?
Kể từ khi có ký ức đến nay, Lục Khả bị ốm không quá hai lần, mà còn đều là cảm vặt cả.
Anh chưa từng thấy loại yếu ớt chỉ thổi một cái là ngã, chọc một cái là vỡ như Quý Miên. Vừa cảm thấy làm gì đến mức đó? Vừa nghĩ lỡ đâu thì sao?
"..."
Lục Khả chỉ có tính tình tệ thôi chứ không phải có tâm lý biến thái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!