Edit: Lune
"Ăn trộm?"
Đoàn Chước liếc qua Quý Miên, phát hiện nhỏ ăn trộm bị đánh cho bầm dập mặt mũi kia cũng đang nhìn mình.
Anh không để ý lắm, quay đầu giục Tóc đỏ: "Nhanh lên."
Biểu cảm của anh không đổi, nhưng Tóc đỏ biết mình đã để Đoàn Chước đợi mất kiên nhẫn, thế là hắn thả tóc Quý Miên, vội hất người ra.
Quý Miên thình lình mất trọng lực, cả người ngã sõng soài ra đất.
[Chúc mừng, không tốn công sức cũng xong việc.]Âm thanh hệ thống lạnh lùng.
Quý Miên hoang mang hỏi:[Gì cơ?]
[Em trai kết nghĩa của nữ chính, vị "Đại ca" Đoàn Chước mà cậu phải đến nương nhờ, ầy, đang ở trước mặt cậu.]
Không ngờ trên đời lại có chuyện tình cờ thế này, Quý Miên thầm gật đầu, ngay cả cảm giác đau đớn trên mặt cũng sắp quên.
Cậu vui vẻ nói:[Thế à, tốt quá...]
[Tốt cái bíp——!]Lời lẽ thô tục của hệ thống bị chặn tự động.
Ngữ khí của nó thay đổi quá đột ngột, làm Quý Miên càng ngơ hơn:[Sao vậy?]
[Thanh niên tóc đỏ này là đàn em của Đoàn Chước, cậu trộm đồ của hắn cũng tương đương đắc tội với Đoàn Chước. Lần này đừng nói đến nương nhờ anh ta, anh ta không gây rắc rối cho cậu đã là may lắm rồi. ]
[Vậy anh...]Quý Miên hơi ấm ức:[Thế sao ban đầu anh không nói cho tôi biết, người tóc đỏ kia là đàn em của "Đại ca"?]
[...]
Hệ thống im lặng một lúc, sau đấy[Hừ]một tiếng, không nói gì.
Quý Miên thế mới biết hệ thống không phải là vạn năng, đa phần thời gian chẳng giúp được gì.
Quý Miên nghĩ mình không thể lúc nào cũng ỷ lại vào hệ thống được. Vì có đôi khi hệ thống cũng đưa ra những ý kiến ngu ngốc.
Mặt cậu vẫn áp trên mặt đất, đầu óc không ngừng hoạt động.
Quý Miên ý thức được một điều, nếu hôm nay không ôm chặt đùi của "Đại ca" thì sau này sẽ rất khó có cơ hội.
Hôm nay, cậu còn có thể gặp trực tiếp Đoàn Chước.
Chờ sau này cậu tìm đến cửa thì kiểu gì cũng phải qua vòng sàng lọc của đàn em. Mà khả năng cao là cậu sẽ gặp phải người tóc đỏ kia.
Cậu đã kết thù với Tóc đỏ, sao đối phương có thể dễ dàng bỏ qua cho cậu, rồi đồng ý để cậu ở lại làm việc dưới tay Đoàn Chước được?
Lúc này, Tóc đỏ đã vào lại cửa hàng, hắn rút một tờ tiền đỏ trong ví ra để ở quầy, không chờ bà chủ trả lại tiền thừa đã đã cầm bánh lên bỏ đi.
"Đại ca, em mua xong rồi." Hắn đi đến trước mặt Đoàn Chước, nói.
Đoàn Chước không đáp, xoay người rời đi.
Đột nhiên, có một bàn tay tóm lấy cổ chân anh, ngăn anh lại.
Không tóm chặt lắm, chỉ cần anh cử động chân là có thể hất ra.
Đoàn Chước cúi đầu, nhìn thiếu niên nằm sấp trên mặt đất, đang muốn nhấc chân đá người ——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!