Chương 39: (Vô Đề)

Edit: Lune

Cơ thể của Hứa Trì Thu không chịu được thức khuya, mỗi tối đến mười giờ là đã mệt mỏi lắm rồi.

Quý Miên trò chuyện mấy câu đơn giản với hai người rồi về phòng nghỉ ngơi trước.

Mãi cho đến sáng hôm sau cậu bị đồng hồ sinh học của cơ thể Hứa Trì Thu đánh thức, nhưng khi thức dậy cũng gần mười giờ sáng rồi.

Ngủ liền mạch mười một tiếng mà lúc dậy vẫn cảm thấy buồn ngủ.

Chẳng qua Quý Miên không định nằm ườn trên giường nữa. Thời tiết hôm nay rất đẹp, cậu định lên boong tàu ngắm cảnh biển.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi, cậu mở cửa ra, vừa ra ngoài thì đụng phải một người bước ra từ phòng đối diện, dáng người cao ráo, mặt mày sắc bén.

Lúc nhìn thấy Quý Miên, đối phương liếc một cái, hàng mi cụp tự nhiên vẫn che khuất nửa đôi mắt như cũ, trên mặt chẳng có biểu cảm gì.

"Anh Lục." Quý Miên mở miệng chào.

Lục Khả bại hoại gật đầu, đáp như đuổi người: "Ờ."

Rồi quay người bỏ đi, cứ như thể người hôm qua lên tiếng mạo phạm Quý Miên không phải là anh vậy.

Quý Miên chẳng thèm để ý đến thái độ khinh khỉnh của anh, chỉ cảm thấy việc Lục Khả ở phòng đối diện với mình tình cờ ghê.

Cậu quay người đóng cửa phòng lại, cất kỹ thẻ phòng rồi mới thong thả đi về phía boong tàu.

Trên boong tàu, chẳng biết Hứa Tri Hạ với Tần Diễm đã lên từ bao giờ, lúc Quý Miên tới nơi, hai người kia đã tìm được một chỗ có tầm nhìn rất đẹp ở tầng hai để ngồi ngắm rồi.

"Anh!" Nhìn thấy Quý Miên, Hứa Tri Hạ gọi một tiếng xuống dưới, ra hiệu cho cậu lên tầng hai ngồi cùng.

Nhưng người nghe thấy giọng nói kia ngẩng đầu nhìn lên không chỉ có mình Quý Miên.

Lục Khả đi trước cậu, nghe tiếng cũng ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, ánh mắt rơi vào người Hứa Tri Hạ. Lúc anh không lên tiếng châm chọc người khác, mặt lúc nào cũng vô cảm, khiến người ta đoán không ra anh đang nghĩ gì.

Tần Diễm ở trên tầng để ý thấy Lục Khả đang nhìn Hứa Tri Hạ chằm chằm, hắn cau mày, đổi tư thế ngồi che chắn Hứa Tri Hạ khỏi tầm mắt của Lục Khả.

Thấy vậy, Lục Khả khẽ nhướng mày, bỗng thích thú cười một tiếng.

Cho nên lúc Quý Miên lên trên, anh cũng theo lên tầng hai, hơn nữa còn tìm một chiếc ghế dài gần chỗ Hứa Tri Hạ và Tần Diễm rồi nằm xuống.

Tần Diễm nheo mắt, thầm bực mình vì đã thu hút sự chú ý của tên điên này.

Dù nguyên nhân Lục Khả nhìn Hứa Tri Hạ có phải vì động lòng hay không, nhưng chỉ riêng hành động che chắn vụng về của mình vừa nãy cũng đủ để kích thích tâm lý quấy phá của tên khốn này rồi.

Khiến người khác không thoải mái chính là sở thích xấu xa lớn nhất của Lục Khả.

Có người phục vụ bưng một đĩa bánh scone đi qua.

Hứa Tri Hạ nhìn thấy, hỏi Quý Miên: "Anh chưa ăn sáng phải không?"

Nói xong không chờ Quý Miên trả lời, cậu đã hỏi lấy một phần bánh scone rồi đưa cho Quý Miên.

Quý Miên chỉ cắn một miếng nhỏ, lập tức bị mùi thơm béo ngậy của bơ trong miệng xộc lên mũi, tức khắc nhăn mặt lại.

Cậu thực sự không chịu được mùi thơm của bơ, cậu cố gắng nuốt xuống rồi đặt cái bánh trong tay sang một bên.

Hứa Tri Hạ nhìn cái bánh bị Quý Miên vứt sang một bên, cụp mắt không nói gì.

Trông có vẻ hơi tổn thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!