Edit: Lune
Mất một lúc Quý Miên mới lấy lại được nhịp thở. Mặc dù do cậu cố ý diễn kịch nhưng cơ thể này hễ ho là không thể kiểm soát nổi, cuối cùng lại diễn giả thành thật.
"Còn khó chịu nữa không?" Tần Diễm lo lắng hỏi.
Quý Miên lắc đầu.
Cậu được Tần Diễm cẩn thận dìu đến ngồi xuống cạnh một cái bàn gần đó.
"Tên kia là Lục Khả, vốn không ưa tớ nên mới cố tình gây khó dễ cho cậu." Tần Diễm liếc nhìn hướng Lục Khả rời đi, tên kia lấy một ly rượu từ người phục vụ rồi ngồi xuống một chiếc ghế sô pha dài màu đỏ, đám con em nhà giàu xung quanh đều như e ngại điều gì đó mà lũ lượt tránh xa ra, càng đừng nói gì đến việc ngồi gần Lục Khả.
Tần Diễm rời mắt, nói với Quý Miên: "Mấy ngày tới cố gắng đừng tiếp xúc gì với anh ta, tên kia là kẻ điên."
"Ừm."
Tần Diễm nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ bốn mươi rồi. "Tớ đi đón Tri Hạ đây."
"..."
Nghe thấy cái tên Tri Hạ, Quý Miên chậm rãi cúi đầu xuống, đôi mắt đen ẩn sau hàng mi dài mang đầy vẻ u ám lạnh lẽo, khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi với Tần Diễm khi nãy lập tức tan thành mây khói. Bởi vì tức giận nên gương mặt tái nhợt thoáng đỏ bừng, trông càng thêm tiều tụy làm người ta không khỏi thương xót.
Nhưng Tần Diễm hoàn toàn không để ý đến những điều này, hắn bị muộn mất mười mấy phút vì Quý Miên rồi nên lúc này chỉ lo không biết Hứa Tri Hạ có phải đợi lâu quá không thôi.
Hắn nhanh chóng thu xếp ổn thỏa cho Quý Miên rồi vội vã bỏ đi.....
Còn chưa đầy mười phút nữa là đến giờ du thuyền khởi hành vào lúc mười giờ đêm, có hai người một cao một thấp bước lên cầu thang ở lối vào du thuyền.
Thiếu niên có dáng người thấp hơn đi ở phía trước, bước chân nhanh như bay, còn người đàn ông phía sau phải sải bước dài mới miễn cưỡng theo kịp.
"Tri Hạ, anh không cố tình để em chờ lâu đâu..." Tần Diễm đuổi theo sau Hứa Tri Hạ, luống cuống giải thích.
Hứa Tri Hạ càng đi nhanh hơn, hoàn toàn không muốn nghe hắn nói.
Mãi cho đến khi tới cửa vào, người chịu trách nhiệm đón tiếp khách mời ngăn cậu ta lại.
Người phục vụ chưa từng gặp Hứa Tri Hạ nhưng cũng biết những người có thể đến đây đều không phú thì quý. Anh ta lịch sự khom người xuống: "Ngài có thiệp mời của ngài Lâm không ạ?"
Hứa Tri Hạ nghiêng đầu: "Thiệp mời? Tôi không có."
Nhận được câu trả lời, người phục vụ đứng thẳng người lên, phát hiện vị khách không có thiệp mời này mặc áo thun cộc tay cùng quần dài thoải mái, trông giống như sinh viên đại học, quả thực không cùng phong cách với những vị khách khác.
Người phục vụ nghiễm nhiên tưởng rằng có lẽ người này lên nhầm tàu đến sai chỗ, anh ta đang định mở miệng nhắc cậu rời đi thì ánh mắt thoáng bắt gặp khuôn mặt của Hứa Tri Hạ, lập tức quên mất những gì định nói.
Đẹp... đẹp quá!
Thiếu niên trước mắt như bước ra từ một bức tranh của một họa sĩ lừng danh, đường nét trên khuôn mặt không cứng rắn như đa số nam giới mà thiên về nét mềm mại hơn, tựa như mỹ thiếu niên chỉ tồn tại trong những bức tranh cuộn Phương Tây, hệt như đến từ một chiều không gian khác. Làn da trắng mịn không tì vết, mái tóc đen mềm mại bị gió thổi ngược ra sau để lộ cái trán cao đầy đặn, càng tăng thêm sức hút cho khuôn mặt kia.
Thiếu niên ngước mắt nhìn anh ta, đồng tử tựa màu hổ phách, ánh mắt trong veo như chưa từng nhiễm bụi trần. Cậu mở miệng, giọng nói trong trẻo cất lên với chút khàn tương phản: "Không vào được ạ?"
Bị một đôi mắt như thế nhìn chằm chằm, người phục vụ lập tức ấp úng: "Cái này, tôi..."
"Tri Hạ!"
Giọng nói của Tần Diễm cách đó không xa cứu người phục vụ khỏi hoàn cảnh khó xử.
Hắn sải bước đến gần, giữ chặt tay Hứa Tri Hạ.
Nhưng Hứa Tri Hạ lại tránh tay hắn, vẫn nhìn chăm chăm vào người phục vụ chứ nhất quyết không chịu nhìn Tần Diễm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!