Edit: Lune
Đám cưới kết thúc, Quý Miên được trợ lý của Cố Đình đưa về nhà.
Đêm nay là đêm tân hôm, hôm nay, thậm chí là mấy hôm tới Cố Đinh và Mục Ngữ Mạn cũng sẽ không về.
Quý Miên lẻ loi một mình được đưa về, tiệm gỗ điêu khắc ở tầng một tối đen như mực. Phòng ở trên tầng hai cũng tối, Đoàn Chước chưa về.
Cậu ôm áo khoác của Đoàn Chước đứng trước cửa tiệm, cảm thấy mờ mịt.
Đứng do dự ở chỗ cũ hồi lâu, cuối cùng cậu vẫn không lên tầng nghỉ ngơi. Cũng không biết bệnh tình của anh cậu có nghiêm trọng lắm không...
Quý Miên có chìa khóa của tiệm điêu khắc nên quyết định mở cửa ra, bật đèn, tìm cái ghế đẩu nhỏ của mình ở trong góc rồi mang ra ngồi sau cửa, định chờ đến khi Đoàn Chước về.
[Giờ không sợ gặp anh ta nữa à?]
Quý Miên lắc đầu:[Vẫn hơi sợ.]
Nhưng cậu luôn không thể quên được tiếng còi cảnh sát cùng tiếng thở dốc trong cuộc điện thoại kia.
Hơn nữa...
Quý Miên cúi thấp đầu, cọ cằm vào lớp vải áo âu phục thoang thoảng mùi thuốc lá đang ôm trong lòng.
Cậu còn phải trả lại áo cho Đoàn Chước.
Trước mắt bỗng sáng lên.
Bên ngoài cửa tiệm có hai tia sáng chói xé toạc màn đêm, kèm theo đó là tiếng động cơ ô tô.
Quý Miên ngẩng đầu lên, trông thấy chiếc xe màu xám dừng ở trước cửa.
Nghĩ đến người đang ngồi trong đó, chân cậu bỗng hơi tê.
Cậu vẫn đứng lên.
Lúc đẩy cửa bước ra ngoài, Tôn Tề vừa hay từ ghế lái bước xuống, mở cửa xe phía sau, duỗi tay vào trong như muốn đỡ người nào đó.
Quý Miên còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân của một loạt động tác này đã thấy Đoàn Chước cúi đầu nhô người ra, tay phải chống vào cửa xe, tránh tay của Tôn Tề đưa đến.
Anh bước ra, thân hình hơi lảo đảo.
"Đại ca, anh từ từ thôi."
Đoàn Chước không để ý đến giọng nói của Tôn Tề sau lưng.
Dường như có linh cảm, anh ngước mắt lên nhìn về phía tiệm gỗ điêu khắc.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, con ngươi trong mắt Quý Miên co lại, nhịp tim như ngừng lại.
Quần áo của Đoàn Chước đầy những vết rách do đá vụn, làn da đằng sau lớp vải cũng có hàng chục vết xước.
Còn cả người anh như vừa được vớt lên từ dưới nước, từ đầu đến chân ướt sũng, mái tóc ngắn trước trán cũng bị gió lạnh mùa đông đông cứng lại.
Anh như vừa thoát khỏi vực thẳm tuyệt vọng, khi trông thấy Quý Miên, vẻ hoảng hốt trong đôi mắt đen thẳm kia tựa như lưỡi dao cùn cứa vào trái tim Quý Miên.
Bọn họ không ai cử động nữa.
Quý Miên ngẩn ngơ nhìn Đoàn Chước chằm chằm, cậu có một trực giác mơ hồ, trực giác rằng giờ khắc này Đoàn Chước muốn tới đây ôm chặt mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!