Chương 30: (Vô Đề)

Edit: Lune

Diễn kịch không phải chuyện dễ dàng.

Quý Miên tự nhận mình không có năng khiếu diễn kịch, nhất là khi ở trước mặt Đoàn Chước. Cậu luôn lo mình sẽ bị bại lộ, cho nên lúc Đoàn Chước cầm lấy điện thoại từ tay Mục Ngữ Mạn giải vây giúp mình, cậu không do dự gì mà đã úp màn hình điện thoại xuống.

"Quý Miên?"

[Điểm si tình +120, người đóng góp: Đoàn Chước.]

[Điểm si tình +150, người đóng góp: Đoàn Chước.]Giọng máy móc của hệ thống bình tĩnh vang lên.

Sợ nói nhiều sai nhiều nên Quý Miên chỉ ấp úng đáp: "Dạ."

"... Đang khóc à?"

Quý Miễn bỗng thở gấp hơn, cậu nghe ra giọng Đoàn Chước có phần hơi căng thẳng.

Thông báo tăng điểm si tình không ngừng vang lên trong đầu Quý Miên, điều này có nghĩa là Đoàn Chước không hề nghi ngờ gì với màn diễn xuất vụng về của Quý Miên.

Quý Miên đưa tay đè lên vị trí trái tim trên ngực trái, nhịp tim của cậu vẫn ổn định, hệ thống đã thông báo chuyện tình cảm của Mục Ngữ Mạn cho cậu từ hai tháng trước rồi.

Vừa nãy thấy Cố Đình xuất hiện trong video, Quý Miên cũng chỉ thấy ngạc nhiên một lúc rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại, sau đó tập trung vào nhiệm vụ.

Nhưng lúc này khi nghe thấy giọng Đoàn Chước, cậu bỗng nhận ra rằng, bản chất của màn kịch này là lừa dối.

Người xem màn kịch tin là thật, hãm sâu vào trong đó, còn cậu lại có thể vô tư đứng ngoài cuộc với tư cách là người đang diễn.

Đoàn Chước tin tưởng cậu, hơn nữa còn thấy đau lòng vì cậu. Còn chính cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm vì nhiệm vụ đã được hoàn thành hơn nửa.

Trái tim Quý Miên chẳng hiểu sao lại thấy khó chịu.....

Tháng 11, Quý Miên đang năm cuối đại học.

Mùa tuyển dụng đã gần kết thúc, từ tháng 7 Quý Miên đã bắt đầu tất bật tìm việc, đến nay cũng đã nhận được một vài offer khá ưng ý.

Một công ty trong đó ở ngay tại quê nhà của cậu, mặc dù chế độ phúc lợi hơi kém hơn mấy công ty khác, nhưng dù sao vẫn tính là khá tốt với những người mới ra trường.

Quý Miên đắn đo mấy ngày, dù cậu hy vọng có thể làm việc gần nhà, nhưng lúc này cậu nóng lòng muốn kiếm nhiều tiền để trả ơn Đoàn Chước và Mục Ngữ Mạn những năm qua hơn.

Cuối cùng cậu vẫn chọn công ty trả lương cao nhất nhưng xa nhà kia.

Địa điểm ký hợp đồng ở ngay trong tòa nhà giảng đường của trường. Sau khi ký xong hợp đồng ba bên, Quý Miên cầm áo khoác đứng dậy, đi cùng mấy sinh viên khác đã ký xong ra khỏi giảng đường.

Quý Miên lớn hơn các bạn cùng khóa hai tuổi, nhưng nhìn mặt Quý Miên thì hoàn toàn không thể nhận ra được.

Hệ thống sưởi ấm trong giảng đường rất tốt, Quý Miên cầm áo khoác, vừa ra khỏi cửa đã bị gió lạnh thổi cho rùng mình.

Đoàn Chước đúng lúc gọi tới.

"Alo, anh ạ?"

"Về nhà một chuyến đi, chị Mục của em..."

Quý Miên đang mặc áo khoác, nghiêng đầu kẹp điện thoại vào bả vai nên không nghe rõ lời Đoàn Chước nói gì.

"Anh nói gì cơ?"

Lần này, giọng nói ở đầu bên kia truyền rõ vào tai cậu —

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!