Edit: Lune
Tiết đầu tiên buổi chiều là Vật lý, môn học mà Quý Miên đang kém nhất hiện giờ.
Cậu ngồi ở hàng ghế thứ hai đếm ngược từ dưới lên, chăm chú nghe giảng.
Thầy dạy Vật lý có kiểu tóc Địa Trung Hải đang giảng bải trên bục bỗng dừng lại, liếc mắt nhìn về phía cửa sau của lớp học một lúc rồi mới tiếp tục giảng bài.
Đang học, học sinh thường hay quan sát những biểu cảm nhỏ nhất của giáo viên, thấy thầy Vật lý như vậy nên ai nấy cũng nhao nhao quay đầu nhìn về phía cửa sau lớp học.
Quý Miên vẫn tập trung như cũ, cây bút trong tay không ngừng viết lách lên tờ đề.
Mãi đến khi bị ai đó chọc nhẹ vào lưng, một giọng nữ khẽ vang lên: "Quý Miên."
Quý Miên quay đầu lại, thấy bạn nữ ngồi sau lưng vừa lấy bút chọc mình thì tỏ vẻ thắc mắc.
Bạn nữ chỉ tay về phía cửa sau của lớp.
Lần này thì cậu nhìn theo hướng bạn ấy chỉ, thấy thầy Lâm Chính Hoa đang đứng ở cửa sau gật đầu ra hiệu với mình.
Mà sau lưng ông còn có một bóng người cao lớn đang đứng, đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn thẳng vào cậu.
Con ngươi trong mắt Quý Miên co lại, mấy giây sau cậu vội đứng lên, cúi thấp đầu đi ra cửa sau.
"Thầy Lâm." Cậu khép cửa sau lại rồi nói.
"Anh trai em đến tìm." Lâm Chính Hoa vỗ vai Quý Miên, đẩy cậu đến trước mặt người đàn ông sau lưng mình.
Quý Miên không dám ngẩng đầu lên, cậu cúi đầu, gọi một tiếng: "Anh."
"Anh trai Quý Miên này, tôi còn có việc, có chuyện gì thì cứ trao đổi với Quý Miên nhé." Lâm Chính Hoa cẩn thận nhìn hai người họ.
Nhìn Quý Miên với "anh trai" của cậu, Lâm Chính Hoa cứ thấy có gì đó là lạ.
Bầu không khí giữa hai người hết sức lạ kỳ, giống như... bầu không khí lúc ông với bà xã chiến tranh lạnh ấy.
Đoàn Chước gật đầu với Lâm Chính Hoa, nói cảm ơn thầy chủ nhiệm.
Bấy giờ Lâm Chính Hoa mới hoàn hồn, ông lắc đầu, như thể làm vậy là có thể hất bỏ những suy nghĩ kỳ quặc chợt nảy ra trong đầu vậy.
Hầy, dạo này nhiều việc quá nên đầu óc cũng không bình thường theo.
Đợi Lâm Chính Hoa đi rồi, Đoàn Chước mới quay lại nhìn người đang đứng trước mặt mình.
Anh cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Quý Miên, hỏi: "Sao không nghe máy?"
Nghe máy? Quý Miên chớp mắt.
À, thì ra lúc sau anh cậu đã gọi lại cho cậu.
"Em đang học nên để chế độ im lặng. Xin lỗi anh, để anh phải lo lắng rồi."
"... Ngẩng đầu lên."
Quý Miên nắm chặt tay, hai tay giấu sau lưng lén lút sờ vào bức tường đá cẩm thạch lạnh buốt đằng sau, không tình nguyện lắm mà ngẩng đầu lên nhìn Đoàn Chước.
Cậu nhìn Đoàn Chước nhưng ánh mắt vẫn cố ý lảng tránh ánh mắt anh.
Rõ là đang giận dỗi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!