Chương 20: Nhỏ ăn trộm (20)

Edit: Lune

Tháng Chín, Quý Miên hoàn tất thủ tục nhập học, tiếp tục theo học lớp 11 tại trường THPT Hoài Dương mà nguyên chủ từng học. Mỗi cuối tuần, Đoàn Chước đều đúng hẹn lái xe đến cổng trường đón cậu.

Các bạn học cũ của nguyên chủ đã kết thúc kỳ thi đại học và bắt đầu cuộc sống sinh viên từ vài tháng trước. Ở đây không còn ai quen biết cậu, việc này khiến Quý Miên thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì tính cách của cậu khác nguyên chủ, nếu bị nhận ra thì sẽ phiền phức lắm.

Quý Miên đã tròn 18 tuổi, mà hầu hết học sinh trong lớp chỉ mới 16 tuổi. Quý Miên vốn còn lo sẽ không hòa nhập được với các bạn trong lớp, nhưng không ngờ một học sinh lớn tuổi như cậu lại bất ngờ được các bạn trong lớp yêu mến.

Bí quyết chủ yếu là cậu đẹp trai, tốt tính, đồng thời học lực cũng kém lạ thường.

Đúng vậy, Quý Miên luôn xếp hạng chót trong lớp.

Vừa mới khai giảng, các giáo viên bộ môn và thầy chủ nhiệm đều cực kỳ "quan tâm" đến cậu học sinh đã nghỉ học hai năm này, hơi một tí lại gọi Quý Miên lên trả lời câu hỏi.

Mà lần nào Quý Miên đứng lên cũng đều ấp úng không trả lời được làm cả lớp cười không thôi.

Thế là vị trí của cậu trong lớp học bất ngờ biến thành cây hài kiêm linh vật.

Hai tháng sau khi nhập học, học sinh lớp 11 bắt đầu thi giữa kỳ.

Làm bài thi trong tình trạng nửa hiểu nửa đoán, sau đó gian khổ chờ điểm thi trong hai ngày. Đến cuối tuần, Quý Miên được đón về cùng với bảng điểm đỏ rực cay mắt.

Cậu giấu bảng điểm vào balo, không dám đưa cho Đoàn Chước xem.

Nhưng Quý Miên quên rằng Đoàn Chước đang là "người giám hộ" của mình, anh đã tham gia nhóm phụ huynh của lớp từ lâu rồi. Trong nhóm lại luôn có những phụ huynh am hiểu việc "đâm sau lưng" học sinh, thế là tin nhắn trong nhóm đợt này toàn liên quan đến kỳ thi vừa rồi.

Như là "Điểm toán của Vương Mỗ Mỗ lần này rất tiến bộ, cảm ơn thầy Lý đã tận tình dạy bảo [:D][hoa hồng][hoa hồng]". Hết tin này đến tin khác.

Đoàn Chước ngồi trên ghế xếp, lướt điện thoại một lúc.

Cả người vẫn ngồi thẳng, không nằm xuống.

"Bảng điểm đâu?"

Anh ngoắc ngón tay với Quý Miên, vẻ mặt không cảm xúc, điệu bộ giống hệt với người cha lạnh lùng đang hỏi con trai về điểm thi.

Giờ phút này, Quý Miên thực sự muốn gọi Đoàn Chước một tiếng "Bố", nhưng khi ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung điển trai của anh, cậu lại lặng lẽ ghìm cơn xúc động kia xuống.

Cậu mím môi, đưa bài thi lẫn bảng điểm trong balo cho anh.

Tôn Tề cũng đang ở đó, nghe vậy cũng ghé vào hóng hớt.

"Toán: 32, Ngữ văn: 51... Xếp hạng toàn khối: 579." Đoàn Chước cụp mắt xuống: "Khối em có bao nhiêu người?"

"... 585."

Tôn Tề đang ngồi xổm bên cạnh Đoàn Chước xem điểm cùng anh, nghe vậy thì cười phá lên: "Năm người kia vắng mặt không đi thi hả?"

Quý Miên: "..."

Đoàn Chước nhìn bài thi với bảng điểm, muốn bảo thẳng với Quý Miên là đừng học nữa.

Với học lực tệ hại thế này thì học thế nào cũng chỉ phí công thôi.

Trước đây khi anh còn đi học, điểm số chưa bao giờ đứng thứ hai trong lớp, anh không tài nào hiểu nổi sao lại có người thi được điểm kém đến mức này.

Nếu không phải vì Đoàn Cẩm Nhan đột nhiên qua đời thì Đoàn Chước đã thuận lợi vào trường trung học tốt nhất trong tỉnh để học rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!