Edit: Lune
Quý Miên đi nửa tiếng cuối cùng cũng đến gầm cầu, lúc này đã đói sắp ngất ra rồi, không biết nguyên chủ đã nhịn đói bao lâu nữa.
Mấy người trong đám "anh em tốt" của cậu đã đến, đang quây lại một chỗ đánh bài, trông bọn họ có vẻ rất thân nhau, ai nấy cũng tươi cười.
Quần áo của họ khác với Quý Miên, sạch sẽ.
Còn có cả đồ hiệu, cũng khác với Quý Miên
- của bọn họ là hàng thật.
Trong trí nhớ, gia đình mấy người này đều có điều kiện đầy đủ, thậm chí còn khá giả. Có ăn có mặc, khác hẳn với kiểu trẻ lang thang như Quý Miên.
Có một tên đầu đinh đang ngậm điếu thuốc trong miệng nhìn thoáng qua Quý Miên, đương nhiên cũng thấy cả vết thương lẫn vết bẩn trên người cậu.
Cậu ta thuận miệng chào: "Anh Miên."
Chào xong lại thờ ơ quay đi.
Như thể xưng hô này không khác gì gọi chó mèo bên đường, chữ "anh" phía trước chỉ đơn giản là tiền tố thôi chứ không có bất cứ ý tôn trọng nào cả.
Nhưng theo ký ức của nguyên chủ, mỗi lần cậu nghe thấy những người này gọi mình là "Anh Miên" đều sẽ mỉm cười. Nụ cười ấy là lòng tự tôn được nâng lên từ vũng bùn.
Quý Miên không hiểu lắm nhưng cũng cố gắng nhếch khóe miệng, chưa được nửa giây lại thôi, như là làm cho có.
Quanh chỗ bọn họ ngồi có một ít đồ ăn, trông bao bì thì có vẻ mua từ cửa hàng tiện lợi, còn có mấy bao thuốc. Có điều lúc trước nguyên chủ sĩ diện nên không bao giờ chịu ăn đồ của bọn họ.
Quý Miên đi qua, cầm lấy cái sandwich trong đống đó lên, rồi lại cầm một hộp Oden nóng hổi lên rồi ngồi xuống ăn.
Đám người đánh bài lập tức dừng lại, nhao nhao quay đầu nhìn cậu.
Nhưng Quý Miên giả vờ không để ý, cậu uống một hớp canh nóng trước, sau đó gắp một miếng bánh trứng gà rau bina lên cắn một nửa.
Cậu chia sẻ với hệ thống:[Cái này ăn ngon ghê.]
Hệ thống:[...]
Quý Miên lại nói:[Nó gọi là gì vậy?]
[Oden, còn cái cậu vừa ăn là bánh trứng gà rau bina.]Hệ thống trả lời xong lại nói tiếp:[Hỏi nhiều vậy, tập trung ăn đi.]
"Anh Miên, hôm nay không kiếm được gì à?" Người lúc đầu gọi Quý Miên là "Anh Miên" kia cười nói, giọng điệu có hơi quái lạ.
Lại có thêm người nữa cười đùa tí tửng: "Bọn tôi mời anh Miên ăn cơm, anh Miên kiếm được nhớ trả bọn tôi mấy bao thuốc nhé."
Quý Miên không đáp được, cũng không lắc đầu, ăn xong rồi nói.
Không thấy cậu trả lời, đám người kia cau mày, chuẩn bị muốn nổi cáu, nhưng nghĩ đến điệu bộ mọi khi của Quý Miên thế là lại nhịn xuống.
Cần gì chứ? Nếu làm cho tên nhóc này giận lên thì tìm đâu ra một cái máy rút tiền ngu ngốc như thế nữa?
Thỏ dữ lên cũng sẽ cắn người, nhịn một lúc là được, có lẽ là thằng nhóc này chưa ăn gì nên giờ đang đói, mà không thể nói lý với kẻ sắp chết đói được.
Quý Miên lấp đầy bao tử xong, ra bờ sông rửa mặt, sau đó tìm một chỗ dưới gầm cầu nghỉ ngơi.
Cũng may đang là mùa Hè, gió thổi dưới gầm cầu tuy lớn nhưng rất dễ chịu.
Nếu là mùa đông, e là chưa được bao lâu xương cốt đã bị gió thổi cho vỡ vụn rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!