Edit: Lune
Phần lớn thời gian Quý Miên đều rất chiều theo Lâu Thăng.
Lâu Thăng muốn cậu ôm, Quý Miên không keo kiệt chút nào.
Cũng không thèm để ý đến Trường Sinh nữa, hai tay cậu vòng qua ôm lấy eo Lâu Thăng, mặc dù rõ ràng người nọ đang run rẩy do hưng phấn quá mức nhưng Quý Miên vẫn dùng sức ôm chặt hắn.
Cuối cùng người dừng nụ hôn này lại lại là Lâu Thăng.
Bởi vì Trường Sinh nhảy lên đầu hắn, con mèo béo 10kg đột nhiên nhảy lên đầu làm Lâu Thăng đụng phải chóp mũi của Quý Miên.
Lâu Thăng nhíu mày ngồi thẳng dậy, xách Trường Sinh lên định ném nó về ổ.
Quý Miên nói: "Để em đi cho nó ăn."
Lâu Thăng vốn định nói mấy việc này cứ để hắn làm, nhưng nghĩ lại thì giờ Trường Sinh vẫn hơi sợ Quý Miên, mà cũng nên để cho nó biết trong nhà này sẽ có thêm một chủ nhân nữa.
Quý Miên đứng dậy, thành thạo tìm thấy tủ đựng thức ăn cho mèo của Trường Sinh. Rõ ràng là ngày đầu tiên đến nhưng lại quen thuộc như thể đang ở trong chính nhà mình vậy.
Tất cả là nhờ Lâu Thăng hầu như không thay đổi vị trí đồ đạc trong nhà kể từ sau khi cậu rời đi. Tất cả đồ đạc, trang trí trong nhà gần như không khác là bao so với mấy năm trước.
Trường Sinh thực sự đói lắm rồi, hùng hục như cái máy ủi dọn sạch đồ ăn trong bát mèo. Quý Miên ngồi xổm bên cạnh, ôm đầu gối nhìn nó ăn.
Lâu Thăng cũng ngồi xổm xuống, dựa sát vào Quý Miên.
Quý Miên còn cho Trường Sinh ăn một miếng cá khô mài răng mà nó thích nhất.
Năm nay Lâu Thăng hiếm khi cho Trường Sinh ăn đồ ăn vặt bởi vì nó thực sự hơi thừa cân.
Hắn đang cố gắng giúp Trường Sinh giảm cân.
Nhưng Quý Miên không biết điều này.
Cậu muốn sờ Trường Sinh nên cá khô là thứ ắt không thể thiếu để hối lộ Trường Sinh.
Trường Sinh nhai xong đồ ăn vặt, rất dễ dàng bị Quý Miên mua chuộc, nó thong thả bước tới dụi vào bắp chân Quý Miên.
Mắt Quý Miên hơi sáng lên, đoạn đưa tay gãi cái cổ lông xù mềm mại của Trường Sinh, sau đó quay đầu nói với Lâu Thăng: "Ký chủ, hình như Trường Sinh không sợ em nữa rồi."
Đối diện với cặp mắt sáng ngời của cậu, mặt Lâu Thăng nóng bừng.
"… Ừm."
Bỗng nhiên cảm thấy không thể tin được: Hóa ra cảm giác khi có 017 ở bên cạnh hắn là thế này…
Chỉ cần ở trong cùng một không gian đã tuyệt vời đến mức không tưởng rồi.
Quý Miên thử bế Trường Sinh lên.
Ăn uống no đủ xong, Trường Sinh lười cực kỳ, mặc cho cậu ôm không thèm giãy giụa. Nó nằm trên đùi Quý Miên được vuốt ve thoải mái còn lật người lộ cái bụng ra nữa.
Quý Miên nắn nắn đệm thịt hồng hồng của Trường Sinh, trông vui vẻ ra mặt.
Lâu Thăng nhìn chăm chú vào gò má của cậu một lúc, không nhịn được mà nghiêng đầu qua cọ chóp mũi mình vào má Quý Miên, sau đó hôn khóe miệng cậu một cái.
Ánh mắt vô tình liếc qua thì thấy Quý Miên đang lén che mắt Trường Sinh.
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!