Chương 166: (Vô Đề)

Edit: Lune

"Em chỉ có… mười tệ thôi."

"…"

Khóe miệng Lâu Thăng khẽ cong lên.

Quý Miên nhìn biểu cảm của hắn, thầm nghĩ: Chịu cho mình ở lại không nhỉ?

Đây là lần đầu tiên Quý Miên nghèo đến mức này đó, nhưng có Lâu Thăng ở đây, chuyện không có tiền cũng chẳng khiến cậu cảm thấy bất an lắm.

Hình như cậu ỷ lại vào Lâu Thăng hơi đương nhiên quá rồi.

Quý Miên thoáng kiểm điểm lại bản thân nhưng vẫn quyết định không thay đổi.

"Linh Bát cho em à?"

"Vâng, có cả căn cước nữa." Quý Miên lấy một cái thẻ khác trong túi ra.

Lúc này ánh mắt của Lâu Thăng mới rời khỏi khuôn mặt của Quý Miên, nhìn xuống hai tấm thẻ trên tay cậu.

Điều này có nghĩa là Quý Miên đã lựa chọn ở lại thế giới này.

Hắn muốn Quý Miên ở lại đây nhưng không có tiền thì không được.

Muốn đưa toàn bộ thẻ tiết kiệm của mình cho Quý Miên nhưng lại sợ cậu sẽ không nhận.

Đành phải tạm thời gác lại chuyện tiền bạc đã.

Còn một vấn đề nữa. "017, anh gọi em bằng cái tên nào đây?"

Quý Miên, Hạng Niệm, Lộ Chu… Lâu Thăng không biết nên gọi tên nào.

"Hệ thống gọi em là Quý Miên."

Sinh mệnh đầu tiên sau khi mất đi ký ức đối với Quý Miên mà nói có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

"Miên Miên."

Quý Miên ngẩn ra, vành tai nóng ran lên.

Ngay cả Đoàn Chước cũng không gọi cậu như thế…

Nhưng Lâu Thăng biết lúc đó hắn muốn đổi cách gọi lắm rồi.

Đoàn Chước từng nghĩ đến chuyện đổi cách gọi, hắn không muốn gọi cả họ tên đầy đủ "Quý Miên" nghe có vẻ xa cách như vậy.

Miên Miên, em yêu… thậm chí là những cách gọi thân mật, sến súa hơn, thực ra Đoàn Chước đều nghĩ qua cả rồi.

Chỉ là trước khi hai người yêu nhau, hắn luôn gọi tên đầy đủ của Quý Miên, không biết nên thay đổi vào thời điểm thích hợp nào.

Vì vậy đành phải lén lút đổi cách gọi trong lòng. Đêm đến, ở bên cạnh Quý Miên ngắm nhìn cậu, sau đó dùng cách gọi thân mật nhất thì thầm gọi cậu ở trong lòng.

Lâu Thăng cũng giống cậu, dằn vặt nung nấu, chôn giấu tình yêu sâu đậm nơi đáy lòng.

Mấy năm trước, sau khi vết thương của hắn lành lại, 017 vẫn chưa trở về, thế là hắn đành phải đi đi lại lại trên cầu Tiên Duyên, chờ đợi, rồi lại chờ đợi…

Lục Vân Sinh và người phụ nữ được hắn cứu nói với hắn rằng, khi ấy hắn bị thương nặng đến mức nào, phải cấp cứu trong phòng chăm sóc đặc biệt suốt nửa tháng, tính mạng hết sức nguy kịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!