Chương 165: (Vô Đề)

Edit: Lune

Quý Miên nhìn bóng mình phản chiếu trong tấm kính của cửa hàng bên đường.

Dưới mái tóc ngắn màu nâu nhạt là một gương mặt đã lâu không thấy. Đó là khuôn mặt của chính cậu, là khuôn mặt trước khi cậu trở thành 017, giờ nhìn lại thấy xa lạ.

Linh Bát đã trả lại cho cậu ký ức được lưu trữ ở điểm phục vụ cùng với cơ thể này.

Ban đầu, để có thể nhanh chóng gặp Lâu Thăng nên cậu đã xin Linh Bát cho mình trở thành người nhiệm vụ. Nhưng từng là một hệ thống nên cậu hiểu rất rõ các quy tắc cũng như lỗ hổng của thế giới ảo, vì thế Linh Bát đã phong ấn ký ức của cậu lại như một cái giá, giao hẹn sẽ trả lại toàn bộ ký ức cho cậu sau khi nhiệm vụ kết thúc.

Năm thế giới đã trôi qua trong thế giới ảo, ngoài hiện thực cũng đã qua gần ba năm.

Cậu đã hứa với Lâu Thăng rằng sẽ trở lại, nhưng có vẻ hơi muộn rồi.

Chủ cửa hàng quần áo nhìn thấy Quý Miên qua cửa kính, từ trong cửa hàng bước ra.

Giọng cô hơi hồi hộp: "Ừm, bên ngoài lạnh lắm, cậu thấy ưng thứ gì có thể vào trong xem cũng được mà."

Cô chủ trẻ tuổi ngày thường nói năng rất lưu loát, tiếp đón khách hàng cũng thành thạo thoải mái lắm, nhưng chẳng hiểu sao lúc nói chuyện với Quý Miên lại hơi câu nệ.

Đang là mùa đông, thời tiết quả thực hơi lạnh.

Quý Miên khẽ mỉm cười với cô, nói: "Cảm ơn chị, nhưng không cần đâu."

Cậu không có tiền.

"Ồ…" Cô chủ tiếc nuối nhìn cậu.

Người đâu mà đẹp quá…

Là người mẫu? Hay diễn viên nhỉ? Chưa thấy trên TV bao giờ.

Quý Miên ngồi xuống một chiếc ghế dài bên vệ đường, sờ mấy thứ trong túi áo mình: một tấm căn cước với một tấm thẻ ngân hàng mà Linh Bạt đưa cho cậu.

Điểm phục vụ không thể đổi tiền, trong thẻ này có tổng cộng mười tệ, không biết Linh Bát kiếm ở đâu ra làm tiền sinh hoạt cho cậu.

Quý Miên rất biết ơn tấm lòng của Linh Bát, cậu biết việc Linh Bát kiếm được tiền của thế giới loài người chắc chắn không dễ dàng gì. Nhưng mà mười tệ ở thế giới này thì quả thực hơi… eo hẹp.

Ý của Linh Bát là muốn dịch chuyển cậu đến gần nơi ở của Lâu Thăng, chỉ có điều vị trí đáp xuống hình như hơi bị lệch chút xíu.

Quý Miên được dịch chuyển đến con đường này. Cậu nhớ hàng ngày Lâu Thăng đi từ công ty về nhà cũng đều đi qua con đường này, mà nó cũng là con đường hắn gặp nạn đêm đó.

Quý Miên thở phào, may mà Linh Bát không dịch chuyển cậu thẳng đến bên cạnh Lâu Thăng. Cậu nhận ra mình dường như vẫn chưa sẵn sàng… chẳng biết tại sao cứ nghĩ tới việc sắp sửa gặp Lâu Thăng là cậu lại căng thẳng.

Ngay cả Hệ Thống cũng không còn nữa.

Kết toán xong, sau khi đổi thẻ hồi sinh xong, Quý Miên đã tặng hết số điểm còn lại của mình cho Hệ Thống.

[Hệ thống ơi?]Cậu gọi một tiếng, không mấy hy vọng.

Hệ Thống:[Sao vậy?]

Quý Miên ngẩn ra.

[Hệ thống, sao cậu vẫn còn đây?]

[Linh Bát bảo tôi chọn một thế giới để hồi sinh, nhưng thế giới trước kia của tôi tệ quá nên tôi theo cậu sang đây xem thế giới này thế nào. Nếu ở đây không tệ lắm thì có khi tôi sẽ chọn ở lại đây luôn.]

[Vậy hả. Thế giới này tốt lắm.]Quý Miên cũng mong Hệ Thống sẽ ở lại:[Cậu thích khí hậu thế nào, tôi dẫn cậu đi xem nhé.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!