Edit: Lune
Giống như những gì 017 từng nghe được trong thế giới ảo thì Lâu Thăng đã thử sức khởi nghiệp từ thời đại học, một năm sau khi tốt nghiệp đã thành lập một công ty nhỏ cùng với mấy người bạn.
Mặc dù quy mô không lớn nhưng đối với người khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng như Lâu Thăng thì việc có thể đạt được kết quả như thế đã là cực kỳ hiếm hoi và may mắn rồi.
Cuộc sống của Lâu Thăng có phần quá thuận buồm xuôi gió. Thỉnh thoảng chính hắn nhìn lại cũng có cảm giác không chân thực.
Rõ ràng là con đường chính mình đã đi qua, hắn cũng đã trải qua đủ gian khó, nhưng khi có được những gì mình xứng đáng vẫn cảm thấy hư ảo.
Hắn không còn phải lo lắng về chuyện tiền bạc nữa. Lâu Thăng kiếm được không ít tiền, nhưng khoản chi tiêu hàng tháng lớn nhất của hắn ngoài việc quyên góp cho các tổ chức từ thiện lại chính là thức ăn và đồ ăn vặt cho Trường Sinh.
Mức sống của chính Lâu Thăng không thay đổi nhiều nhưng đãi ngộ của Trường Sinh thì ngày càng tốt hơn.
Ban đầu Lâu Thăng có ý định mua nhà.
Hắn có hỏi 017 về địa điểm và phong cách trang trí yêu thích nhưng không nhận được câu trả lời rõ ràng từ 017.
[Nhà của mình, tốt hơn hết là nên theo sở thích của ký chủ.]
Lâu Thăng không nói gì nhưng ý định mua nhà cứ thế gác lại.
Nếu không có 017, dường như hắn cũng không tìm được lý do để mua nhà. Ở đâu mà chẳng như nhau.
Điểm tích lũy ngày một tiến gần đến 100 nghìn điểm, "Niềm mong chờ" đã đồng hành cùng Lâu Thăng suốt sáu năm trời từ lâu đã thành thói quen, còn khiến trái tim người ta rung động hơn bất kỳ giấc mơ ngọt ngào nào trên đời.
Sau khi Lâu Thăng 23 tuổi, 017 ít nói hơn trước rất nhiều.
[017, dạo này cậu ít nói hẳn đi ấy.]
[…]017 nhớ lại kết cục của Lâu Thăng mà mình từng nghe được trong thế giới ảo. Trong thế giới ảo, cuộc đời của Lâu Thăng kết thúc vào năm nay.
Dường như cậu vẫn luôn đánh giá bản thân mình quá cao. Nói muốn đến thế giới thực chỉ để gặp Lâu Thăng, muốn nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt người ấy…
Nhưng hóa ra cậu tham lam hơn mình tưởng. Cậu không chỉ mong Lâu Thăng vui vẻ mà còn muốn người nọ có thể sống thật lâu.
017 nghĩ không có gì là không thể tránh được hết.
Có cậu ở đây, dù sao còn có các loại thẻ chức năng của điểm phục vụ cơ mà…
Nhất định sẽ có cách.
[Ký chủ, không có gì là định mệnh cả phải không?]017 cần chút ủng hộ.
Lâu Thăng hơi ngẩn ra, không hiểu sao 017 lại bàn luận với mình về đề tài huyền học này.
Hắn cụp mắt xuống, quả quyết nói:[Có chứ.]
Chắc chắn có thứ gọi là định mệnh ấy, nếu không thì sao hắn có thể may mắn đến vậy, gặp được 017?
017 không nói gì nữa.
Cậu thậm chí còn muốn nổi giận với Lâu Thăng.
[017?]
017 nói:[Tôi nghĩ là không có.]
Lâu Thăng hiếm khi không chịu nhượng bộ:[Có.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!