Edit: Lune
Đoàn Chước không muốn dạy, thế nên trong vài tuần sau đó, danh sách tác phẩm điêu khắc gỗ của Quý Miên đã vinh dự được bổ sung thêm mười ba "củ khoai tây" nữa, củ nào củ nấy đều được đánh bóng nhẵn nhụi.
Kỹ năng khác của Quý Miên không thấy tăng lên, nhưng kỹ năng đánh bóng lại tiến bộ không ít.
Vào một buổi sáng đầu tháng Tư, Đoàn Chước nói "ra ngoài có việc" rồi ném chìa khóa cửa hàng cho Quý Miên, bảo cậu ở lại trông cửa hàng.
Từ sáng sớm Quý Miên đã bắt đầu bào gỗ, mãi đến khi ăn trưa mới nghỉ. Cậu bê một cái bàn nhỏ ra cửa ngồi, ngẩn người nhìn bầu trời xám xịt.
Trước bữa trưa, mặt trời vẫn chói lọi trên bầu trời không một gợn mây, chỉ hai tiếng sau, sắc trời bỗng thay đổi, như báo hiệu sắp có mưa.
Một chiếc con màu đen mới tinh lăn bánh vào, dừng lại trước cửa tiệm đồ gỗ.
Cửa xe bên ghế lái mở ra, một thanh niên đeo kính râm, bước ra với vẻ mặt hờ hững.
Quý Miên nheo mắt nhìn mãi mới chắc chắn người này là Tôn Tề khoác lên mình lớp vỏ kỳ lạ.
Đến gần, Tôn Tề ra vẻ tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt một mí khinh khỉnh: "Đại ca đâu? Gọi không nghe máy."
"Anh ấy ra ngoài rồi."
Tôn Tề quay đầu nhìn sang bên cạnh: "Đâu, xe vẫn ở đây mà."
Chiếc xe Volkswagen màu xám vẫn đỗ gần đây.
Quý Miên lắc đầu, nói: "Em không biết."
"Thôi được rồi." Tôn Tề tung chìa khóa xe lên, ngón tay chỉ về chiếc xe con màu đen, nói: "Nhìn này, xe anh mới tậu."
Quý Miên nhìn trong chốc lát, cảm thấy đẹp hơn xe của Đoàn Chước chút, thế là thành thật nói: "Đẹp hơn xe của anh Đoàn Chước."
"Đương nhiên, xe của đại ca giá bao nhiêu chứ? Xe anh dầu gì cũng hơn 130 nghìn tệ đấy." Vẻ mặt Tôn Tề lập tức lộ rõ vẻ đắc ý, dù hắn có cố gắng kiềm lại nhưng không thành công.
"À." Quý Miên thấy Tôn Tề lúc này trông bỉ ổi ghê.
Hệ thống bỗng nhiên nổi ý xấu mở miệng:[Muốn xem số tiền tiết kiệm của Tôn Tề không?]
[...]
[... À, ừm.]Quý Miên tự khiển trách bản thân một tẹo vì đã tò mò về bí mật của người khác, sau đó nhìn thoáng qua màn hình của hệ thống.
So với chị Ngữ Mạn thì còn kém xa.
[Còn có Đoàn Chước nữa.]
[...]
Nội tâm Quý Miên vô cùng giằng xé, nhưng hai giây sau, ý thức vẫn trung thực thò đầu ra.
"Òa." Giọng điệu lần này có thêm chút kinh ngạc.
Vẫn không bằng Mục Ngữ Mạn, nhưng đã là một con số vô cùng đáng kể rồi.
Quý Miên hơi buồn rầu.
Giá như sau này cậu cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy thì tốt.
Cậu có thể mua một căn nhà cho riêng mình, nhỏ chút cũng được, thế thì sẽ không cần mặt dạn mày dày ở nhờ nhà Đoàn Chước nữa. Số tiền còn lại, cậu sẽ dành để mua quà tặng cho chị Ngữ Mạn và đại ca.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!