Bữa cơm này của Sở Trần cùng với Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt ai cũng cảm thấy vui vẻ.
Năng lực cá nhân của Sở Trần không phải dạng vừa.
Cậu đã sớm vạch ra phương án đối phó với nhà họ Sở, lúc rảnh rỗi, cậu cũng nghĩ được một phương án tỉ mỉ và phù hợp với tình trạng của nhà họ Sở.
Hai người lớn xem kỹ kế hoạch cũng lộ ra biểu cảm tán thưởng, sau đó còn giúp cậu bổ sung thêm một số chi tiết trong phương án.
Kết quả là phương án cuối cùng được đưa ra hoàn toàn có thể coi như hoàn mỹ.
Thẩm Du đưa phương án cho Sở Trần, thăm dò hỏi:
"Tiểu Trần cũng có tài năng trong lĩnh vực này đấy. Đợi đợt nghĩa vụ quân sự kết thúc rồi, con có muốn về Vọng Thành, vào làm việc luôn ở tập đoàn không?"
Mặc dù gần đây chứng bạo loạn tinh thần của Lệ Nhiên đã đỡ hơn trước nhiều nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Trong dòng chảy lịch sử xa xưa đến nay cũng chưa từng xuất hiện người nào sau khi mắc chứng bạo loạn này rồi mà vẫn có thể tiếp tục sinh sống bình an vô sự được.
Hiện tại, có thể kéo dài chiến tuyến chống lại chứng bệnh của Lệ Nhiên cũng đã coi như may mắn lắm rồi.
Thẩm Du đương nhiên cũng không tham muốn điều xa vời hơn nữa.
Trước khi Sở Trần đến, bà cũng đã bàn bạc với Lệ Duệ Đạt, đợi sau khi Lệ Nhiên đi rồi, hai người cũng chẳng có con cái nên sẽ đối đãi với Sở Trần như con trai ruột mà mình sinh ra.
Cho nên, Thẩm Du mới hỏi Sở Trần như thế, bà muốn thử xem Sở Trần có bằng lòng tiếp quản công việc của bà hay không.
Có vẻ Sở Trần cũng hiểu được ý của bà, cậu cười bẽn lẽn đáp: "Bây giờ con mới đang học đại học nên cũng chưa có kế hoạch gì cho tương lai đâu ạ. Chuyện vào tập đoàn hay không phải để xem con đường sau này của con muốn đi thế nào đã.
Mẹ cũng biết đấy, học lực của con không ra gì, kinh nghiệm cũng không đủ nên con sợ đến lúc vào tập đoàn rồi lại gây phiền phức cho mẹ.Con nói phiền phức gì chứ?Thẩm Du nói tiếp:Đến lúc ấy cứ nói con là con trai của mẹ, xem ai còn dám ý kiến gì nữa không?
"Sở Trần không nhịn được mà bật cười. Thẩm Du lại có thể nói chuyện đi cửa sau thẳng thắn hiên ngang đến thế."Hơn nữa, chẳng phải trước kia mẹ đã nói với con rồi sao? Đợi khai giảng rồi con cứ chuyển luôn đến trường lúc trước Nhiên Nhiên học. Mẹ cũng đã đi ngoại giao trước rồi, con cứ đến đăng ký học là xong. Sau này ra trường, con cũng trở thành sinh viên tài năng.
"Thẩm Du nói. Sở Trần sững sờ. Lúc trước khi Thẩm Du nói chuyện này, cậu còn tưởng rằng bà chỉ tiện nhắc đến thôi, không ngờ rằng bà vẫn luôn để ý tới chuyện của cậu. Sở Trần vội vàng nói:"Con cảm ơn mẹ ạ.Con khách sáo với mẹ làm gì? Đúng rồi, chỉ còn một năm nữa Tiểu Trần tốt nghiệp xong sẽ phải đi nghĩa vụ quân sự rồi nhỉ?
"Thẩm Du lại hỏi. Sở Trần gật đầu:"Vâng ạ.
"Thẩm Du nhíu mày, dặn dò:"Trong thời gian đi nghĩa vụ quân sự, con cũng không được thể hiện xuất sắc quá đâu.
"Sở Trần chớp mắt tỏ ý không hiểu. Cậu không biết lời này của bà có ý gì? Thẩm Du định giải thích cho cậu nhưng cứ như ngại điều gì nên mãi không nói thành lời. Ngược lại, Lệ Duệ Đạt bên cạnh bà bỗng đặt đôi đũa trên tay xuống bàn, thong thả nói:"Có chuyện này chắc con còn chưa biết…
"Thẩm Du hắng giọng ho lên một tiếng. Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật - Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Lệ Duệ Đạt quay sang nhìn bà, nhỏ giọng nói:"Thực ra Nhiên Nhiên còn có một người anh trai, nó là người có sức mạnh tinh thần cao cấp cực kỳ hiếm có.
Về chuyện thực hiện nghĩa vụ quân sự… chắc con cũng nghe nói đấy, trong thời gian đi nghĩa vụ, những chiến sĩ có biểu hiện xuất sắc có thể sẽ có cơ hội gia nhập Quân Đội Liên Minh.
Sau khi anh trai Nhiên Nhiên vào doanh trại cũng vốn không muốn thể hiện nhưng vì sức mạnh tinh thần của nó thực sự quá cao… nên thu hút chú ý của người khác, mọi người muốn giành giật chỗ đứng trong liên minh nên chơi xấu hại nó.
Cuối cùng dẫn đến tinh thần của nó vẫn luôn không ổn định, chỉ có thể ở lại Vọng Thành."
Chỉ một đoạn tường thuật đã gói gọn câu chuyện xưa, trong đó còn xen lẫn những cảm xúc đau khổ và bất lực sâu sắc.
Lệ Duệ Đạt thở dài, gương mặt Thẩm Du cũng để lộ ra biểu cảm đau khổ.
Hai ông bà cùng trầm mặc.
Sở Trần nghe xong chỉ mím môi, không biết nói gì an ủi ông bà.
Thì ra lúc trước Lệ Nhiên phải trải qua những chuyện này nên mới mắc phải chứng bạo loạn tâm thần như thế sao?
Sở Trần nghĩ ngợi một lát, cất tiếng hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!