Chương 79: (Vô Đề)

Nhưng đúng lúc bà ta tưởng Tần Tu Nhiên sẽ đồng ý chia tay thì lại nghe anh tỉnh táo đốp lại một câu: "Em thấy quá nguy hiểm và mệt mỏi thì liên quan gì đến anh? Anh chỉ là thích em và muốn ở bên em mà thôi. Em cảm thấy mệt mỏi một chút nguy hiểm một chút thì kệ em chứ."

Lời nói như phát ra từ miệng một thằng đàn ông chó má cặn bã này khiến tất cả mọi người có mặt trong phòng đều ngạc nhiên và hãi hùng.

Ngay cả bản thân Cố Lam cũng bị sự chó má này chặn họng nói không nên lời. Nhưng sau đó cô lại cảm thấy hình như nói vậy mới phù hợp với thiết lập tính cách của Tần Tu Nhiên chứ.

Thế là cô không nhịn được mà hỏi lại: "Như vậy mà anh gọi là thích à? Anh như thế là hoàn toàn không quan tâm đ ến tôi!"

"Anh quan tâm mà." Tần Tu Nhiên có lý chẳng sợ: "Anh quan tâm đ ến việc ở bên em mà em lại không muốn ở bên anh, vậy tại sao anh lại phải quan tâm em chứ?"

Lần này Cố Lam cũng phải hít ngược vào một hơi, cơn tức lập tức bùng lên. Cô siết chặt tay thành nắm đấm rồi nói với vẻ không thể tin nổi: "Những lời này mà anh cũng dám nói với tôi à?"

"Tần Tu Nhiên anh dám làm thì dám nói thôi." Anh đáp rất thong thả: "Chỉ cần có thể ở bên em thì anh làm gì cũng được hết."

"Tôi không tin!" Cố Lam trả lời ngay: "Mồm miệng đàn ông toàn lời lừa trên dối dưới."

Sau khi ý thức được việc chia tay có lẽ không còn hy vọng, Cố Lam lập tức chuyển hướng sang lựa chọn thứ hai: "Trừ khi anh chứng minh cho tôi thấy!"

"Em muốn chứng minh như thế nào?"

"Anh xuống khỏi trực thăng đi. Vượt qua ba cửa ải của tôi là tôi tin anh thật sự muốn ở bên tôi!"

"Được thôi." Tần Tu Nhiên đồng ý ngay: "Nếu anh qua được cả ba cửa thì em và anh cưới nhau."

"Còn nếu anh không qua được thì chúng ta chia tay."

Cố Lam vội vàng nói ngay. Tần Tu Nhiên gật đầu không chút do dự: "Một lời đã định. Bây giờ anh xuống luôn đây. Em đang ở chỗ nào?"

"Anh tới cửa đi đã." Cố Lam nhìn người trên màn hình chiếu một cái rồi nói: "Để tôi suy nghĩ một chút xem nên cho anh chứng minh như thế nào."

"Được."

Tần Tu Nhiên đồng ý sau đó cúp điện thoại.

Sau khi Cố Lam cúp điện thoại, Tưởng Như cười rộ lên khen ngợi: "Không tệ chút nào. Đồng nghiệp của cô tạm thời giữ được mạng."

Cố Lam thở phào nhẹ nhõm, lại nghe bà ta chậm rãi nói: "Vậy chúng ta bàn bạc thêm một chút xem phải làm sao để Tần Tu Nhiên biết khó mà lui nhé. Mấy ngườ tiếp tục phát huy sở trường của mình đi. Phải làm sao để ép một người đàn ông rời đi."

"Bắt đầu từ chuyện quan trọng nhất của anh ta đi." Ken lẩm bẩm.

"Tôi biết." Nghe vậy, đồng nghiệp A vỗ tay cái bộp: "Bảo anh ta quyên tiền."

Mọi người cùng nhìn qua. Đồng nghiệp A cực kỳ kích động, trông cứ như kiểu vừa nghĩ ra được một biện pháp tuyệt vời vậy: "Bảo anh ta quyên hết tiền của mình đi! Tốt nhất là quyên góp cho những người dân bình thường chăm chỉ và cần sự giúp đỡ như tôi! Cho anh ta chọn xem tiền quan trọng hay tình yêu quan trọng!"

Chẳng ai dám mở miệng hó hé gì, chỉ có Cố Lam là giơ nắm đấm lên.

Một hồi lâu sau, tiếng vỗ tay vang lên trong phòng họp.

"Ý kiến hay!" Tưởng Như vỗ tay rồi khen ngợi đồng nghiệp A: "Đúng là một nhân tài có giá trị đào tạo thêm."

Đồng nghiệp A xấu hổ cười một tiếng: "Tổng giám đốc Tưởng hài lòng là được rồi."

Tưởng Như nhìn đám vệ sĩ rồi vung tay lên: "Đi nói với Tần Tu Nhiên rằng cửa đầu tiên là quyên góp tiền. Nếu cậu ta yêu Cố Lam thì tiền tài chỉ là vật ngoài thân mà thôi. Có bản lĩnh thì thống kê tất cả tài sản mình có xem rốt cuộc là bao nhiêu tiền, sau đó quyên góp cả đi."

Với số tài sản của Tần Tu Nhiên thì muốn thống kê cho ra con số nhất định cũng phải mất nửa ngày. Nhưng lúc này đã sắp mười hai giờ đêm rồi.

Vệ sĩ gật đầu rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Tiểu A à." Thấy vệ sĩ rời đi, Cố Lam gắng gượng kéo khoé miệng lên trưng ra một nụ cười nhìn đồng nghiệp A: "Đúng là tài trí hơn người mà. Ý tưởng này mà cô cũng nghĩ ra được. Hay ha?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!