"Vệ sĩ!"
Cố Lam cảm nhận được động tĩnh ở đằng sau lưng mình lập tức hô lên thật to, tay chân cô phản ứng nhanh nhạy hơn đầu óc, ngay khi Vương Hán Nam tới gần, cô lập tức xoay người tung cước đạp cho anh ta một phát rồi quay đầu bỏ chạy.
Mẹ của Vương Hán Nam hét ầm lên. Vương Hán Nam chống người tự đứng dậy, chỉ tay về phía bóng lưng của Cố Lam, hô hoán: "Bắt anh ta lại! Đánh anh ta cho tôi!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vương Hán Nam, anh chán sống rồi!"
Giản Ngôn mắng to, dẫn người của mình xông lại.
Người của hai phe lập tức lao vào đấm nhau túi bụi, Cố Lam trở thành mục tiêu của tất cả mọi người. Vương Hán Nam xô Giản Ngôn ra, dẫn người đuổi theo Cố Lam: "Mặc kệ mấy đứa kia đi, đánh thằng này cho tôi! Cứ nhè thẳng mặt mà đánh!"
Câu nói quen tai này khiến Cố Lam ngừng thở, cô không kịp nghĩ nhiều, bám vào chiếc bàn trong phòng tiệc, chạy vòng quanh bàn né tránh Vương Hán Nam rồi xông ra ngoài.
Tranh độ, tranh độ, kinh khởi nhất than âu lộ*.
*Tranh độ, tranh độ, kinh khởi nhất than âu lộ là một câu thơ của nữ thi sĩ Lý Thanh Chiếu tả cảnh chèo thuyền, nghĩa là: Chèo vội, chèo vội, đàn cò giật mình bay lên.
Trong sảnh tiệc, người ngã bàn đổ, Cố Lam cảm thấy mình giống như con chó hoang rơi vào bước đường cùng, bỏ chạy thục mạng trong sảnh tiệc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô liên tục tự an ủi mình rằng không sao hết, chi phí thuốc men cũng thuộc mục được chi trả.
Thế nhưng, cho dù đã có người trả tiền thuốc men cho thì nỗi sợ đòn đau vẫn tồn tại sẵn trong xương cốt của loài người.
Cô không muốn bị đánh, một cô gái yếu đuối như cô sao có thể để bị người ta đánh được?
Chạy, cô nhất định phải chạy.
Ôm quyết tâm trong dạ "tuyệt đối không thể để bị đánh, nhất là bị đánh vào mặt", Cố Lam không từ bất kỳ thủ đoạn nào, phi người nhảy qua mặt bàn, chui tọt qua dưới gầm bàn, lấy phụ nữ, trẻ em ra làm lá chắn, vừa đánh vừa chuồn thẳng một mạch, cuối cùng cô cũng là người đầu tiên lao ra được tới cửa sảnh tiệc, mở cửa, sau đó lập tức xông ra ngoài.
Cửa đã mở, cô chính thức trở thành kẻ chiến thắng.
Không ai có thể chạy nhanh hơn cô, không ai có gan dám xông lên như cô.
Cô phi hộc tốc thẳng một mạch hướng về phía trước, đằng sau cô là thiên quân vạn mã. Từ xa, cô đã trông thấy một người đàn ông.
Người đó đứng đưa lưng về phía cô, vóc dáng thanh thoát, bộ đồ vét ôm sát vừa vặn, người đàn ông đó đứng giữa hành lang, ngược chiều nắng chiều, tựa như một bức tranh đẹp đẽ tao nhã, toát lên sự cao quý, nhã nhặn và sang trọng không hợp với nơi này.
Thế nhưng lúc này đây, Cố Lam hoàn toàn không để ý tới vẻ đẹp này, cô nghe thấy tiếng Vương Hán Nam chạy đằng sau cô phá tấm kính của chiếc tủ phòng cháy chữa cháy, nghe thấy tiếng mọi người ầm ĩ sau lưng mình, cô mở to mắt, không tài nào ghìm chân lại được, đành phải la toáng lên với đối phương: "Mau tránh ra!"
Tiếng quát này thu hút sự chú ý của Tần Tu Nhiên đang cúi đầu xem điện thoại để xác định phương hướng.
Anh bất giác quay đầu nhìn về phía đó.
Ngay khoảnh khắc ấy, anh trông thấy một thanh niên mặc trang phục của anh, đeo đồng hồ đeo tay của anh, hoảng hốt ra mặt chạy phăm phăm về phía anh.
Cùng xuất hiện cùng một lúc với cô là cả một đám đông ngồn ngộn người, người đàn ông nào đó điên tiết gào lên "chết hết đi cho tao" và…
Dòng nước áp suất cao được bắn ra từ vòi súng phun nước chữa cháy xối tới như thác đổ, nhấn chìm anh trong nháy mắt.
Dòng nước từ vòi rồng như thể đấm thẳng một cú vào mặt Tần Tu Nhiên, khiến anh ngã lăn ra đất, mắt kính lập tức rơi xuống sàn nhà, tầm mắt anh hoàn toàn nhòe đi.
Cùng lúc đó, Cố Lam thoăn thoắt chạy vào một lối đi nhỏ nằm ngay bên cạnh, gần như không hề bị dính dù chỉ là một giọt nước.
Trong lúc dòng nước bắn xối xả khắp nơi, mọi người hoàn toàn không nhìn thấy mình phun nước trúng vào ai. Giản Ngôn đuổi theo áp sát, trông thấy từ đằng xa có một người bị vòi rồng quật ngã xuống đất, cô ấy lập tức hoảng hốt la lên: "Cố Lam!", đồng thời bổ nhào tới chỗ Vương Hán Nam, cắn vào bàn tay của anh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!