Tần Tu Nhiên là một người rất tốt.
Cố Lam đi theo Tần Tu Nhiên vào sảnh tiệc, lúc bấy giờ cô mới đưa ra một kết luận.
Tuy rằng hai người bọn họ gặp gỡ rồi ở bên nhau vì một số nguyên nhân khó hiểu đến kỳ lạ nhưng từ đầu đến cuối, Tần Tu Nhiên đều nghiêm túc thực hiện từng lời mà anh đã nói.
Anh nói rằng trong hôn nhân thì sẽ đối xử với cô như người vợ tương lai của mình, tích cực bày tỏ quan niệm về hôn nhân của anh.
Anh tàn nhẫn với kẻ thù như gió mùa thu cuốn lá vàng rụng lả tả, nhưng với với người một nhà…
Cố Lam sờ mũi, không nhịn được có chút buồn cười.
Yên tâm đi, Tần Tu Nhiên.
Cố Lam ngẩng đầu, chải chuốt lại mái tóc, chút câu nệ gò bó kia đột nhiên biến mất hoàn toàn, cảm giác chỉ trong nháy mắt cô đã trở lại sân khấu của riêng mình.
Bữa tiệc dành cho người giàu thì sao chứ, chẳng lẽ cô còn phải sợ đối mặt trực tiếp với họ ư?
Không có gì phải sợ cả, dù sao thì nó cũng đâu được phát sóng trực tiếp toàn quốc đâu.
Cố Lam đứng ở ngay sau lưng Tần Tu Nhiên, khóe miệng mang theo vài phần châm chọc, quét mắt nhìn mọi người xung quanh.
Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy phía sau có người nhỏ giọng chào hỏi: "Xin chào mọi người, tôi đã tham dự buổi tiệc hôm nay rồi đây. Buổi tiệc sinh nhật lần này là của một nhân vật lớn ở Nam Thành, tôi không thể chụp ảnh nhiều nên sẽ cho mọi người ngắm nhìn bối cảnh xung quanh ở nơi này."
Nghe được lời giới thiệu quen thuộc này, Cố Lam quay đầu lại nhìn thử, bấy giờ mới phát hiện một người nổi tiếng trên mạng đang phát sóng trực tiếp cho người hâm mộ xem, anh ta đang cầm một cái bánh kem anh đào, biểu diễn cho mọi người xem: "Nhìn tôi ăn hết chỉ một lần này!"
Cố Lam: "..."
Hóa ra anh ta thực sự đang phát sóng trực tiếp.
Trong những dịp như này mà Cố Lam có thể gặp gỡ đồng nghiệp khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, Tần Tu Nhiên dẫn cô đi một vòng giao lưu với bạn bè xung quanh, cô vẫn luôn mỉm cười: "Xin chào, xin chào."
Vừa dứt lời, một người đàn ông đầu đội khăn trắng, trên mặt quấn băng gạc ở một bên mắt, chống gậy khập khiễng đi tới, yếu ớt kêu lên một tiếng: "Tu Nhiên."
Cố Lam và Tần Tu Nhiên đều sửng sốt, Tần Tu Nhiên nhất thời vẫn chưa nhận ra đối phương là ai, chỉ sau khi nghe lời nhắc nhở của người nọ thì anh mới nhớ ra: "Là tôi, Thẩm Phỉ."
"Cậu…" Tần Tu Nhiên kinh ngạc đến nỗi ngớ người: "Cậu làm sao mà lại thành ra như vậy?"
"Chẳng phải là do tôi mới xuất hiện không lâu hay sao?" Thẩm Phỉ thở dài: "Mẹ tôi lo lắng cho nên mới quấn tôi thành như này, có hơi khoa trương một chút."
Đây mà là khoa trương một chút?
Cố Lam trốn sau lưng Tần Tu Nhiên, có chút không thể tin được, sau khi tất cả những việc này đã xảy ra mà Giản Ngôn vẫn có thể đi ra khỏi đồn công an.
Tần Tu Nhiên cũng khựng lại một chút, sau đó anh dần lấy lại tinh thần, nhanh chóng hỏi chuyện giải đáp sự nghi ngờ của Cố Lam: "Vì sao Giản Ngôn không phải ngồi tù?". Truyện Trinh Thám
"Ai da." Thẩm Phỉ không nghĩ nhiều đến việc làm sao bọn họ biết được, mà chỉ giải thích với Tần Tu Nhiên: "Vết thương cũng nhẹ nên chỉ giải quyết dân sự bình thường, hai bên hòa giải với nhau. Huống chi, làm sao tôi dám để tổng giám đốc Giản ngồi tù được chứ? Tôi vẫn còn lòng khoan dung mà."
Nói xong, Thẩm Phỉ mới nhớ tới một việc nhìn về phía sau lưng Tần Tu Nhiên, hỏi chuyện: "Đây là ai?"
"Bạn gái của tôi." Tần Tu Nhiên giới thiệu: "Cố Lam."
Nghe vậy, Thẩm Phỉ hít sâu một hơi, đưa nạng cho người bên cạnh, phấn khích vươn tay: "Từ lâu tôi đã hâm mộ cô rồi."
Cố Lam có chút thấp thỏm bắt tay với Thẩm Phỉ. Thẩm Phỉ chỉ cần liếc cô một cái, nghi hoặc hỏi lại: "Chúng ta từng gặp qua sao?"
"Hình như là vậy."
Cố Lam gượng cười, cầu mong Thẩm Phỉ không nhớ mình là ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!