Chương 44: (Vô Đề)

Khi Cố Lam nhìn thấy câu trả lời này thì trái tim như lỡ mất một nhịp.

Cô không nhịn được mà trả lời lại: "Anh không sợ tôi làm hỏng chuyện của anh luôn à?"

Chắc hẳn trong tiệc rượu của ông nội Tần Tu Nhiên sẽ là nơi tụ tập của những nhân vật nổi tiếng tài giỏi, cô mà đến những dịp như thế này thì khác nào một cái bánh bao chui vào một đám bánh kem đâu. Vừa không đúng chỗ lại còn có mùi hương khiến cho người ta muốn xua đuổi đi thật xa.

Nhưng có vẻ như Tần Tu Nhiên chưa hiểu rõ lắm về thực lực thật sự của cô thì phải, anh vẫn vô cùng kiêu ngạo thậm chí còn trả lời một cách thật lòng: "Vậy thì cứ làm hỏng đi."

Cố Lam không nói nên lời nhưng cũng thoáng cảm thấy yên tâm và cảm động.

Ban đầu cô cảm thấy ở chung với Tần Tu Nhiên thì sẽ rất gò bó nhưng khi cô thấy anh nói mấy chữ "Vậy thì cứ làm hỏng đi" cô lại được trải nghiệm cái cảm giác khi được tổng giám đốc bá đạo nuông chiều.

Ồ, đây là cảm giác được người yêu cưng chiều đúng không?

Cố Lam không kìm lòng được mà tự soi mình trên màn hình điện thoại đen nhánh để thưởng thức vẻ đẹp "soái ca" của mình trong đó, cô giơ tay lên vén sợi tóc đang lòa xòa trước trán lên, cảm thấy sự tự tin như đang dâng trào.

"Người đẹp trai" luôn được mọi người yêu mến.

Đến cả tổng giám đốc bá đạo cũng không phải là ngoại lệ.

"Đừng nhìn nữa."

Cố Lam vẫn chưa ngắm nghía bản thân đủ thì có một chồng tài liệu được ném tới trước mặt cô, Giản Ngôn đi từ sau lưng cô đến vô tình nhắc nhở: "Mau khởi động máy tính rồi làm việc đi, nếu không thì cô sẽ bị trừ hai trăm đấy."

Câu nói này khiến cho Cố Lam hít một hơi thật sâu, cô thật sự muốn quay đầu lại hỏi cô ấy rằng rốt cuộc cô ấy có biết giá trị con người của cô là bao nhiêu không? Ngày nào cũng trừ hai trăm, cô ấy cho rằng cô sẽ để ý chắc?

Cô sẽ tức giận! Vô cùng tức giận!

Tức giận đến mức nhanh chóng khởi động máy tính.

Cố Lam hít sâu một hơi lại nghĩ đến hai trăm đó chiếm bao nhiêu phần trong tháng lương của cô, sau đó cô cầm tài liệu lên bắt đầu làm việc.

Năm giờ ba mươi phút chiều, sau khi Cố Lam hoàn thành buổi phát sóng trực tiếp khá lâu, cô ngồi ở chỗ ngồi của mình bắt đầu tìm kiếm quà tặng dành cho người ở độ tuổi trung niên.

Tuy Tần Tu Nhiên đã bảo Đào Nhiên chuẩn bị quà tặng giúp cô nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt người lớn hơn nữa còn là dịp như là sinh nhật nữa, cô cảm thấy bản thân nên chuẩn bị một ít quà thể hiện tấm lòng của mình.

Những người giống như ông nội Tần Tu Nhiên, là người có tiền có quyền thế, có sóng gió to sóng lớn gì chưa từng thấy chứ?

Chắc hẳn nếu đưa những đồ bình thường sẽ không được đánh giá cao, điều duy nhất có thể so sánh được là tấm lòng hoặc là phải phát huy những ý tưởng mới lạ, khởi động sức tưởng tượng phong phú của bản thân.

Tự mình làm là tốt nhất...

Còn phải trông thật hấp dẫn một chút để không ai có thể so sánh...

Phải phù hợp chủ đề, bày tỏ tấm lòng...

Cố Lam suy nghĩ một lúc lâu, cô liếc mắt nhìn món đồ chủ đạo của ngày hôm nay, đó là một chiếc đèn treo dùng để xông trầm.

Bên cạnh đèn xông trầm treo còn có một cây xương rồng biết bắt chước tiếng nói của con người đang nhìn cô bằng ánh mắt ngu si đần độn.

Có rồi!

Cố Lam bỗng nhiên có một ý tưởng, cô quyết định tự tay làm một cái đèn xông trầm treo sau đó ghi âm một câu chúc phúc, để khi nào chiếc đèn xông trầm treo này hoạt động nó sẽ phát ra những câu nịnh hót với Tần Kiến Thanh.

Đủ sáng tạo!

Đủ thành ý!

Cực kì có thể diện!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!