Chương 40: (Vô Đề)

Trầm mặc là cầu Khang đêm nay*.

*Trích từ bài thơ Tạm biệt Khang Kiều của Từ Chí Ma.

Lặng yên là lời chia buồn thầm lặng.

Nghe anh nói thế, đôi môi vừa cong lên thành nụ cười của Cố Lam dần hạ xuống, nụ cười vừa nở trên môi ngay lập tức biến mất, cô di chuyển nhanh nhẹn giống như một chú thỏ ranh mãnh, bỗng nhiên xông về phía Tần Tu Nhiên.

Động tác của cô đã nhanh nhưng động tác của Tần Tu Nhiên còn nhanh hơn, anh đã chuẩn bị trước từ sớm, ngay khi thấy Cố Lam xông về phía mình, anh đã nhanh chân chạy vào phòng ngủ, đóng mạnh cửa lại rồi giữ chặt cửa.

"Mở cửa ra!"

Cố Lam vặn tay nắm cửa muốn xông vào phòng nhưng Tần Tu Nhiên lại giữ chặt cửa lại không cho cô vào.

"Em bình tĩnh nghe tôi nói trước đã." Bàn tay Tần Tu Nhiên mò mẫm khóa trái cửa lại: "Tôi cũng chỉ xuất phát từ lòng tốt mà thôi, tôi tưởng em muốn làm tổng giám đốc nên mới ám chỉ tôi thu mua công ty của em. Vậy nên tôi mới nảy ra suy nghĩ này, nếu không công ty của em quả thật chả có giá trị gì để công ty tôi thu mua đâu."

"Anh đừng có nói hươu nói vượn!"

Cố Lam đá mạnh vào cánh cửa, cánh cửa trị giá mấy chục nghìn tệ dội ngược lại khiến cô đau cả chân, cô hít một hơi thật sâu rồi ôm lấy chân mình vì đau. Một lúc sau, cô lui về sau một bước, dựa vào cửa phòng trò chơi ngay bên cạnh, thở hổn hển đầy tức giận: "Tôi ám chỉ anh thu mua công ty lúc nào hả?"

"Vào cái hôm em đến bệnh viện thăm tôi đấy." Tần Tu Nhiên ăn ngay nói thật: "Suốt cả buổi em cứ nhắc đi nhắc lại với tôi là công ty em đang làm chỉ là một công ty rất nhỏ."

"Tôi nói thế là đang bảo anh thu mua hay sao hả?" Cố Lam tức giận đến nỗi đầu óc choáng váng quay cuồng: "Tôi nói thế là để anh trả tiền."

"Ai mà nghĩ được như thế chứ?" Tần Tu Nhiên đi hẳn vào trong phòng, tự rót cho mình một ly nước, thản nhiên nói: "Tôi còn tưởng là em đang chào hàng rằng công ty em có giá cả rất rẻ."

Cố Lam: "..."

Cô sai rồi, cô không nên dùng tư duy của người bình thường để suy đoán suy nghĩ của Tần Tu Nhiên.

"Dĩ nhiên, nếu em không muốn làm tổng giám đốc thì tôi kêu họ dừng vụ thu mua này lại là được." Tần Tu Nhiên uống một ngụm nước rồi an ủi Cố Lam: "Em yên tâm đi, tôi cũng không hứng thú gì với công ty của em đâu."

Người đứng bên ngoài không lên tiếng trả lời anh.

Tần Tu Nhiên suy nghĩ một lúc, đoán có lẽ Cố Lam đang giận anh nên anh quyết định để Cố Lam bình tĩnh lại rồi mới nói chuyện tiếp. Bây giờ, nếu anh mà ra ngoài thì chắc có khi anh sẽ phải đến bệnh viện tay trong tay với Thẩm Phỉ mất.

Anh ung dung vào phòng tắm, tắm sơ qua một lần, sau đó lại cạo râu, thậm chí còn xịt nước hoa.

Thật ra bình thường trước khi đi ngủ anh sẽ không xịt nước hoa nhưng không biết vì lý do gì mà tối nay anh lại vô thức xịt nước hoa lên người.

Lúc anh nhận ra được hành động khác ngày thường này của mình, mặt anh ngơ ra, nhìn hình ảnh phản chiếu bản thân mình trong gương với mái tóc cũng đã được sấy xong. Sau khi sửng sốt mất một lúc, anh lập tức bỏ chai nước hoa xuống.

Đến lúc anh chuẩn bị xong tất cả thì anh cũng đoán rằng Cố Lam cũng đã bình tĩnh lại, lúc bấy giờ anh mới mở khóa, mở cửa ra.

Vừa mở cửa ra, anh lập tức nghe thấy tiếng Cố Lam đang ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại, cô nói với người đầu dây bên kia bằng giọng điệu vô cùng buồn rầu: "Hết cách rồi, bọn họ cứ kiên trì muốn để tôi làm tổng giám đốc thôi, còn nói nếu tôi không làm tổng giám đốc, bọn họ nhất định sẽ thu mua công ty. Tôi có thể làm gì được chứ? Bây giờ tổng giám đốc Giản vào đồn cảnh sát rồi, trước khi đi chị ấy cũng đã giao công ty lại cho tôi, tôi không thể đứng yên nhìn công ty bị người ta cướp đi như thế được. Tổng giám đốc Lương, anh thương lượng với tổng giám đốc Vương thử xem, rốt cuộc các anh muốn công ty bị thu mua hay là để tôi làm tổng giám đốc đây, mấy người cứ suy nghĩ đi nhé. Ngày mai ngày mốt, chúng ta hãy mở cuộc họp để quyết định chuyện này nhưng phải thông báo trước với tôi một tiếng đấy."

"Ừm, tôi biết, tôi biết công ty cũng có chỗ khó của mình. Nhưng tôi cũng bị ép bất đắc dĩ phải nhận chức tổng giám đốc này thôi, bọn họ nhất định muốn tôi làm, tôi có thể làm gì được chứ? Tiền lương chắc chắn không thể giảm, điều này quá rõ ràng rồi, tổng giám đốc thì phải có phong thái của tổng giám đốc. Trước đây tiền lương của tổng giám đốc Giản là năm mươi nghìn tệ, đến tôi lại lập tức giảm xuống bốn mươi nghìn tệ là không được.

Nhưng tôi có thể không cần trích phần trăm và chia cổ tức từ cổ phần nữa, vì công ty tôi có thể nhượng bộ chịu thiệt về mình."

"Đúng rồi, chuyện này cứ tạm thời quyết định như thế này, anh và tổng giám đốc Vương cứ suy nghĩ cho kỹ, bên phía tổng giám đốc Giản thì khi chị ấy vừa ra khỏi đồn công an tôi đã thông báo cho chị ấy biết rồi. Anh yên tâm đi, tổng giám đốc Giản không có ý kiến gì."

Nói xong, Cố Lam cúp máy.

Cô vừa quay đầu lại đã trông thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của Tần Tu Nhiên, nhìn thấy cô đã cúp điện thoại, Tần Tu Nhiên lập tức nói: "Không phải là em không muốn làm tổng giám đốc sao?"

"Tôi chỉ là không muốn chiếm được vị trí tổng giám đốc dưới tình thế này mà thôi." Nói xong, Cố Lam đứng lên, ghét bỏ nói: "Đến bao giờ anh mới có thể thông minh hơn một chút hả? Anh hiểu ý tôi không? Tiền lương của tổng giám đốc là năm mươi nghìn tệ, ai mà không muốn làm chứ?"

Tần Tu Nhiên thấy Cố Lam nói câu này rất hùng hồn khiến anh không nhịn được lại hỏi tiếp: "Vậy Giản Ngôn thì sao? Không phải cô ta là chị em tốt của em sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!