Chương 34: (Vô Đề)

Vương Cương đưa Cố Lam đến bộ phận kinh doanh, trên đường đi, cô vẫn luôn cắn ngón tay, suy nghĩ xem làm thế nào để Tần Tu Nhiên trả tiền.

Còn chưa nghĩ xong vấn đề này thì Vương Cương đã đưa cô đến bộ phận kinh doanh rồi, vừa tiến vào đại sảnh, Cố Lan đã nhìn thấy nhân viên bán hàng đứng thành hàng ở hai bên, khoảnh khắc nhìn thấy cô, cả tập thể cúi người: "Kính chào quý khách!"

Cố Lam sợ hãi, theo bản năng cô muốn bỏ chạy nhưng còn chưa kịp xoay người đã bị hai nữ nhân viên bán hàng tiến lên giữ chặt, giống như bắt cóc kéo cô vào trong: "Cô Cố, mời vào trong."

Nói xong, hai nhân viên bán hàng kéo cô đi đến sa bàn ở trước mặt. Trong tình trạng cô hoàn toàn ngây ngẩn, một chiếc ghế bành được đẩy đến phía sau cô, một nhân viên bán hàng ấn cô ngồi xuống, còn một người khác thì cúi người bưng một đ ĩa trái cây, một thanh niên mặc âu phục, mang giày da ở trước mặt lúc này mới ngước mắt lên, kích động nói: "Cô Cố, để cô chờ lâu rồi, tôi sẽ giới thiệu cho cô căn nhà đắt nhất, tầng trên cùng của tòa nhà là nơi tốt nhất của chúng tôi!

Là nơi rồng bay lên trời!"

Người thanh niên vừa nói xong thì một miếng dưa hấu đã được đút vào miệng cô, Cố Lam sửng sốt nhìn người trước mắt bắt đầu giới thiệu ưu điểm của căn nhà một cách đầy chuyên nghiệp.

Bên ngoài thì nhộp nhịp, bên trong lại yên tĩnh, có thang máy vào nhà, vị trí để xe cũng riêng biệt, tất cả đều xếp theo vị trí tốt nhất, chỉ có duy nhất một vấn đề là: "Đơn giá chỉ có ba trăm nghìn nhân dân tệ một mét vuông, nếu như cô Cố đây thanh toán toàn bộ trong hôm nay, cô còn có thể được giảm giá mười phần trăm!"

Vừa nghe thấy lời này, Cố Lam lập tức đứng dậy: "Tạm biệt..."

Chỉ là lời còn chưa nói xong thì Vương Cương đè cô ngồi xuống: "Cô Cố, chuyện tiền nong, cô không cần lo lắng, hôm nay cô bàn chuyện cho cậu chủ, chọn một căn mà cô thích là được rồi."

"Nếu đã là bàn chuyện cho cậu chủ." Cố Lam đè lại trái tim đang đập điên cuồng, nuốt một ngụm nước bọt, thương lượng với Vương Cương: "Vậy thì cứ theo sở thích của cậu chủ, sở thích của cậu chủ, tôi không biết..."

"Cậu chủ nói." Vương Cương nghiêm túc: "Căn phòng này cô thích thì cậu chủ cũng thích. Dựa vào yêu cầu của cậu chủ thì cô chọn cái cô thích chính là yêu cầu của cậu chủ. Nếu như cô không thích tầng trên này chúng ta còn có thể xem căn tiếp theo."

Cố Lam nói không nên lời nữa, trong đầu cô đều là đơn giá ba trăm nghìn tệ.

Nhìn chiếc kính râm che đi ánh mắt có vẻ nghiêm túc của Vương Cương, cô không nhịn được mà hỏi: "Vậy thì căn nhà này, là do ai đứng tên?"

"Đương nhiên là cô rồi."

"Trả góp sao?" Giọng nói Cố Lam run rẩy, cô cảm thấy phải chăng Tần Tu Nhiên có âm mưu gì đó, anh ta muốn bẫy chết cô.

"Đương nhiên là thanh toán toàn bộ. Phòng tặng cho cô sao có thể để vay mượn."

Cố Lam hít một hơi thật, cảm thấy càng ngày càng bất an.

Cô nghĩ mãi mà không ra, người có tiền đều tùy hứng thế sao? Ba trăm nghìn tệ một mét vuông mà nói tặng là tặng, quan trọng nhất là nhà cũng có thể thích thì tặng, tại sao dự án có mấy triệu tệ mà lại không muốn chi trả hả?!

Nghĩ đến đây, Cố Lam đột nhiên ý thức được.

Không đúng, Tần Tu Nhiên là người biết tính toán như thế, làm một ông chủ, chắc chắn anh ta cólogic của mình.

Anh không muốn trả khoản tiền kia nhưng lại hào phóng với người bạn gái vừa mới xác định quan hệ như thế, hành vi này cực kỳ giống với chủ thầu.

Khất nợ tiền lương của lao động nhập cư nhưng bản thân lại ăn chơi đàng đi3m.

Nghĩ như thế, tại sao căn phòng này thanh toán toàn bộ rồi được viết dưới tên cô cũng trở nên có logic rồi.

Anh nợ nhiều tiền như thế, trở thành con nợ chỉ là chuyện sớm muộn, nếu như có một ngày bị thế chấp tài sản, vậy thì nhà viết tên cô còn có thể tránh được một kiếp.

Hơn nữa tiền nhà là do anh trả, nếu như giữa hai người xảy ra tranh chấp, sau này anh có thể mời một trăm luật sư đến cướp căn phòng này về. Nhưng nếu như bọn họ thuận lợi kết hôn, trong tương lai anh còn có thể trốn được thuế bất động sản.

Gian thương.

Ý thức được sự tính toán đáng sợ này, Cố Lam kìm lòng không được mà mắng thầm, gian thương không có đạo đức!!!

Cái gì mà ra nước ngoài học tinh hoa cà phê, cuối cùng còn không phải là cùng một giuộc với chủ thầu khất nợ công nhân nông dân sao!

Nhưng nhìn thấy kế hoạch của Tần Tu Nhiên, Cố Lam lại yên tâm rồi.

Đối mặt với ông chủ không được học hành đến nơi đến chốn này thực ra có nhiều chuyện cực kỳ đơn giản, bọn họ không để ý logic mà quan tâm tình cảm. Anh cũng nói rồi, anh đang cân nhắc, nếu cô có biểu hiện tốt thì ắt hẳn có thể dựa trên trên phương diện tình cảm mà anh sẽ kết toán cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!