Chương 33: (Vô Đề)

Tần Tu Nhiên giật mình mở mắt ra thì thấy một người mặc áo trắng, tay cầm ống kim tiêm, hình như đang muốn làm gì đó.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cố Lam hơi sửng sốt một chút, sau đó ngại ngùng lấy ống kim tiêm về: "Anh tỉnh rồi à?"

Tần Tu Nhiên không nói gì, anh thở hổn hển, cẩn thận nhìn xung quanh rồi mới phát hiện: Hóa ra mình vẫn đang ở trong bệnh viện.

Ánh mắt anh lại hướng về phía Cố Lam, cô mặc áo blouse trắng, cổ đeo ống nghe, anh thấy mình giống như đang nằm mơ thì phải.

Anh chậm rãi nhắm mắt lại, mở mắt ra thấy Cố Lam vẫn đứng ở đó.

Anh hít một hơi thật sâu, may quá, chắc chắn không phải là mơ.

"Sao em lại ở đây?"

Tần Tu Nhiên đưa tay đỡ lấy cái đầu vẫn còn đang choáng váng sau một giấc ngủ dài của mình.

Cố Lam ở bên cạnh cẩn thận rót một ly nước đưa cho Tần Tu Nhiên: "À thì, tôi... Tôi muốn tới thăm anh."

"Hả?"

Tần Tu Nhiên ngẩng đầu tò mò: "Thăm tôi á?"

"À..." Cố Lam đắn đo.

Lúc đi đòi tiền người khác không được đòi quá gấp hoặc là quá gay gắt.

Mặc dù vừa rồi để kiểm tra xem Tần Tu Nhiên đã tỉnh lại hay chưa, cô đã ghé sát vào tai anh đòi tiền, thậm chí còn định chích cho anh một phát xem có tỉnh không, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô có thể thẳng thắn đòi tiền lúc Tần Tu Nhiên đang tỉnh táo.

Dù sao thì làm người cũng có phải nhân tính, Tần Tu Nhiên vẫn còn đang nằm trên giường bệnh kia kìa, giờ mà đòi tiền thì đúng là hơi quá đáng thật.

Cô quyết định thôi thì trước tiên cứ lạt mềm buộc chặt vậy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Là như này, tự dưng hôm nay tôi nhớ tới anh nên gọi điện cho anh, trợ lý của anh nói là anh nhập viện rồi làm tôi rất lo lắng. Tôi muốn tới thăm anh nhưng trợ lý lại không đồng ý, tôi cũng không yên tâm nên vẫn tới đây."

Nhớ nhung anh sao? Không thể xa nhau dù chỉ một ngày sao?

Tần Tu Nhiên hơi kinh ngạc, anh không ngờ Cố Lam lại là người như vậy.

"Thế..." Anh nhìn qua một lượt quần áo trên người Cố Lam: "Sao em biết tôi ở đâu với cả làm sao mà em vào được?"

"À, tôi xem vòng bạn bè của anh, đoán là anh đang ở trong bệnh viện, thế là tôi tới phòng thoát hiểm mượn tạm bộ quần áo rồi lẻn vào thôi."

Cố Lam thành thật trả lời khiến Tần Tu Nhiên hơi sốc.

Skill đỉnh thế mà không đi làm gián điệp thì tiếc thật đấy!

"Thấy anh không sao..." Cố Lam thở dài: "Thì tôi yên tâm rồi."

"Ừ..."

Tần Tu Nhiên bình tĩnh gật đầu.

Anh nhìn chiếc áo blouse trắng dính máu trên người Cố Lam, tự nhiên có chút cảm động.

"Thật ra em cũng không cần phải hao tâm tốn sức vậy đâu, chỉ là bệnh vặt thôi, không phải chuyện gì lớn cả."

Anh không phải chuyện lớn nhưng nợ nần chồng chất thì có đấy!

Cố Lam đè nén suy nghĩ trong lòng, cố gắng gượng cười tìm đại một lý do: "Tôi... Tôi cũng coi như là bạn gái của anh còn gì, anh mà làm sao thì tôi cũng thấy lo lắng cả. Chuyện nhỏ của anh cũng chính là chuyện lớn của tôi, sao mà tôi không tới thăm anh được chứ?"

Tần Tu Nhiên im lặng nhìn cô, một lúc sau, anh mới bật cười: "Em không phải "cũng coi như là" bạn gái của tôi mà em chính là bạn gái của tôi." Anh nhắc nhở cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!