Chương 3: (Vô Đề)

"Cậu bị cướp cái gì thế?"

Thẩm Phỉ lập tức trở nên cảnh giác nhưng Tần Tu Nhiên lại vô cùng bình tĩnh: "Là chiếc vali có chứa hợp đồng ấy mà."

"Đậu má!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Phỉ tức giận hô lên: "Tôi sẽ tới ngay đây. Cậu đợi tôi nhé!"

Nhưng thực ra Tần Tu Nhiên chẳng buồn để tâm cho lắm. Anh trả lời rồi liếc nhìn biển số của chiếc taxi đang chạy đi xa. Sau khi nhanh chóng ghi nhớ biển số xe cẩn thận, anh bèn quay đầu lại rồi đi đến bên cạnh thùng rác.

Vừa giơ tay lên để ném cốc cà phê vào thùng rác cách đó không xa, sau lưng anh chợt truyền đến âm thanh thắng xe chói tai.

"Tu Nhiên ơi!"

Một thanh niên có nét mặt khá "non và xanh" thò đầu ra khỏi cửa kính hé mở một nửa, gấp gáp la toáng lên: "Chắc chắn là thằng ranh con Tần Bác Văn kia làm á. Gọi cảnh sát hay là đuổi theo nó đây?"

Tần Tu Nhiên không hề ừ hử như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Anh bước tới bên cạnh chiếc xe Bentley màu trắng với vẻ tao nhã rồi mở cửa ra. Sau khi đã ngồi xuống ngay ngắn rồi thắt dây an toàn, anh mới lôi điện thoại di động từ trong túi áo ra, tiếp đó mở một tấm bản đồ có chấm đỏ đang di động rồi bình tĩnh nói: "Lái xe đi, chạy thẳng nhé."

"Đây là cái gì thế?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Phỉ ngẩn tò te. Tần Tu Nhiên bèn ngoái đầu nhìn lại, trong đôi mắt chứa đựng ý tứ chế nhạo của một tay thợ săn đối với con mồi của mình, giải thích rằng: "Tôi đã gắn GPS trong văn bản hợp đồng rồi."

Thẩm Phỉ sửng sốt. Còn Tần Tu Nhiên thì nhấc tay lên để gác bên mép cửa sổ một cách nhàn nhã. Anh chống tay lên đầu mình, ngữ điệu đầy thờ ơ: "Muốn đấu với tôi à? Anh ta còn "gà" lắm."

"Tôi hiểu rồi." Thẩm Phỉ đã nhận ra vấn đề nên lập tức vui vẻ hẳn lên: "Chúng ta hãy bắt anh ta rồi áp giải người này tới trước mặt ông cụ nhà cậu đi. Chúng ta phải bắt giữ cả thủ phạm lẫn tang chứng, để xem thử Tần Bác Văn sẽ ngụy biện như thế nào!"

"Ừm."

Giọng điệu của Tần Tu Nhiên có vẻ bình thản. Anh vừa nhìn chiếc xe taxi đang dần dần khuất dạng ở phía trước vừa hời hợt lên tiếng: "Cậu đuổi theo đi. Chỉ là một chiếc xe taxi thôi, không thể nào chạy quá nhanh được đâu."

So với chiếc xe sang trọng của Thẩm Phỉ thì quả thực tính năng của chiếc taxi sử dụng năng lượng mới có giá thành không quá ba trăm nghìn nhân dân tệ chẳng hề xứng tầm. Tốc độ lăn bánh của nó chậm chạp như rùa, vả lại hạn mức tối đa cũng thấp lè tè nên Tần Tu Nhiên nghĩ rằng hai người họ sẽ dễ dàng đuổi kịp đối phương.

Song ngay sau đó, họ lại phát hiện ra: Tuy chiếc taxi không nhanh nhưng tài xế lại lẹ làng.

Trên đường sá ở thành phố, việc đua xe chưa bao giờ dựa vào tốc độ của xe cộ mà phải nhờ vào kỹ thuật của người lái. Chiếc taxi này vừa hòa vào dòng xe cộ thì đã lập tức phóng nhanh như một con chuột chạy loạn xạ khắp nơi. Với kỹ năng thành thạo của một anh hùng xa lộ, tài xế taxi nhanh chóng trở thành một sự tồn tại mà Thẩm Phỉ khó bì kịp.

Thấy chấm đỏ càng ngày càng xa, sắc mặt của Tần Tu Nhiên cũng càng lúc càng lạnh lẽo, còn Thẩm Phỉ thì hơi luống cuống: "Làm sao bây giờ?"

"Rẽ phải ở phía trước đi. Chúng ta đuổi theo bằng đường tắt."

Tần Tu Nhiên nhìn lướt qua bản đồ như thể đang bị Sherlock Holmes nhập vào người, sau đó lên tiếng một cách hờ hững: "Sau khi băng qua ba cái ngã tư đường, chúng ta sẽ chặn đường anh ta." 

"Được thôi."

Bắt gặp dáng vẻ bình tĩnh của Tần Tu Nhiên, Thẩm Phỉ lập tức tràn đầy tự tin. Anh ấy tạt xe sang phải, vòng qua đèn giao thông rồi phóng nhanh một mạch như tên bắn.

Toàn bộ Adrenaline* trong người Thẩm Phỉ đã bị kích thích tới mức tăng vọt bởi màn rượt đuổi bằng ô tô này. Anh ấy vô cùng phấn khích. Nhưng không lâu sau, biểu cảm của Tần Tu Nhiên lại thay đổi rồi.

*Adrenaline: Là một loại hormone được giải phóng ra khỏi tuyến thượng thận và phóng thích trực tiếp vào máu, phục vụ như các chất trung gian hóa học, đồng thời truyền tải xung thần kinh cho các cơ quan khác nhau. Loại hormone này có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú.

"Vòng lại đi!"

Tần Tu Nhiên đột nhiên lên tiếng khiến Thẩm Phỉ mông lung: "Hả?"

Anh bèn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Thẩm Phỉ: "Anh ta thông minh hơn tôi nghĩ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!