Chương 23: (Vô Đề)

Vừa dứt lời, cả hai đồng loạt sững sờ.

Tần Tu Nhiên không ngờ Cố Lam lấy một triệu tệ chỉ để mua xe máy điện thôi ư?

"Dù thế nào..." Anh bất giác nói: "Cũng nên mua một cái xe chứ nhỉ?"

"A." Cố Lam hoàn hồn vội giải thích: "Mua xe xong còn tốn phí đậu xe, suy cho cùng đây cũng là một triệu tệ duy nhất trong kiếp này của tôi, vì vậy cần phải chi tiêu tằn tiện cho hợp lý."

Dứt lời, dường như cô vẫn chưa phản ứng kịp bèn trố mắt, chỉ vào chiếc bàn đã được gấp gọn trên mặt đất ở đối diện rồi nói bằng giọng cứng đờ: "Anh ngồi trước đi."

Cô vừa nói vừa xoay người đi, duỗi tay lấy ấm nước nóng, run rẩy châm thêm nước vào ly cho anh.

Tần Tu Nhiên do dự ngồi xuống, lo lắng nhìn bàn tay run lẩy bẩy của cô, không hiểu sao cô phải phản ứng thái quá đến vậy.

Cố Lam rót đầy ly này đến ly khác, cuối cùng cô xác nhận mình không có nằm mơ và cũng không nghe nhầm.

Vừa rồi Tần Tu Nhiên đã hỏi rằng cô còn muốn nhiều hơn ngoài một triệu tệ hay không?

Nhiều hơn!

Trong vòng một đêm, cô đã có được một triệu tệ trị giá 2 carat kim cương, không ngờ cô còn cơ hội nhận được nhiều hơn thế nữa.

Kiếp trước cô đã tích đức gì, còn Tần Tu Nhiên là vị thần tiên nào.

Bằng sự hào phóng của anh hiện giờ, cô sẽ nhanh chóng trở thành nhà giàu mua lại công ty điện đã lừa cô.

Tần Tư Nhiên về nước giành gia sản à?

Rõ ràng làm từ thiện để thay đổi số phận của cô mà.

Tỉnh táo lại, Cố Lam cảm thấy mình phải nắm chắc cơ hội này, cô bưng nước đến bàn nhỏ, đặt một ly trước mặt Tần Tu Nhiên, đặt ly còn lại trước mặt mình.

Cô thầm nói với mình, nhân tài đều có sự kiêu ngạo không hề tự ti mới nhận được sự tôn trọng của lãnh đạo, thế là cô kìm nén cho mình không nịnh hót mà nói bằng vẻ bình tĩnh: "À anh hỏi tôi có muốn nhiều hơn không nghĩa là định cho tôi cơ hội hợp tác... Công việc khác ư?"

"Ừm." Tần Tu Nhiên nhẹ nhàng gật đầu. Một tiếng trống sẽ tăng khí thế, hai tiếng thì giảm, ba tiếng thì mất. Lúc này anh không hiểu vì sao khi đối diện với Cố Lam, mình không tài nào thốt lên hai chữ "kết hôn" được.

Cố Lam đè nén cảm giác vui sướng trong lòng, khẽ xoa đôi tay dưới bàn nhỏ rồi cân nhắc: "Ừm chuyện là thế này, do bình thường tôi cũng có công việc, anh muốn đào tôi về nên tôi phải cân bằng thời gian làm việc, vì vậy tôi muốn hỏi xem..."

Cố Lam ngẩng đầu lên nhìn anh, cực kỳ nghiêm túc: "Mức lương của nó là bao nhiêu?"

Tần Tu Nhiên cứng người, anh nhìn đôi mắt rực rỡ như biết phát sáng trước mặt, bỗng nhiên hơi nghi ngờ vào quyết định của mình.

Cô thấy anh không nói gì bèn hỏi: "Tổng giám đốc Tần?"

"Tiền cô không cần phải lo, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu." Tần Tu Nhiên bị một tiếng "tổng giám đốc Tần" quen thuộc gõ tỉnh trở lại, anh quyết định tiến hành việc này như công việc. Anh đặt tay lên bàn nhỏ như đang ngồi trước bàn làm việc, chân thành nói: "Nhưng chức vụ này có lẽ nằm ngoài sức tưởng tượng của cô."

"Tổng giám đốc Tần yên tâm, chỉ cần được giá, tôi sẽ làm tất cả mọi chuyện."

Cố Lam cũng đặt tay lên bàn, gương mặt đầy nghiêm túc: "Anh biết rõ năng lực chuyên môn của tôi mà, chỉ cần việc không phạm pháp, tôi làm gì cũng được."

"Tôi chắc với cô nó không phạm pháp." Tần Tu Nhiên bất giác bị Cố Lam lây nhiễm, anh nhìn vào mặt cô, nhớ lại ở cục cảnh sát tối hôm qua: "Tuân thủ pháp luật là nghĩa vụ của mỗi công dân nên tôi không để cô phạm pháp đâu. Có điều tôi hy vọng cô làm việc này không phải vì tiền."

"Hả?"

Yêu cầu này khiến Cố Lam sững sờ, cô không làm việc này vì tiền thì làm vì cái gì?

Nhưng cô nghĩ những người chủ đều thích vẽ bánh và những thanh niên ôm mộng phấn đấu vì rất dễ chèn ép họ, mặc dụ Tần Tu Nhiên hào phóng nhưng cũng là nhà tư bản, có lẽ không đổi được bản tính của mình.

Cố Lam tỏ ra đã hiểu, gật đầu nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng vì ước mơ của mình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!